Tiếng bánh xe vali lăn trên mặt đất càng lúc càng xa, chẳng mấy chốc, hoàn toàn biến mất.
Sau khi Việt Xán đi, căn phòng nhỏ trở nên lạnh lẽo, quay lại dáng vẻ vốn có của nó, nặng nề và vắng lặng.
Bạc Vãn Chiếu đi đến nhà bếp, lấy ấm đun nước rót nước, dòng nước chảy vào ly thủy tinh dần tràn ra, làm ướt một mảng, cô cúi đầu nhìn vết nước, tùy tiện lau đi, làm tay ướt nhẹp.
Cô cầm ly nước lên uống một nửa, tuần tự thu dọn phòng, tắm rửa, mọi thứ nên như thế nào vẫn là như thế đó.
Đêm khuya trở về phòng ngủ, cô nhìn chiếc giường trống vắng, trong một khoảng tĩnh mịch, tim cô bỗng nhói lên, cô vốn cho rằng mình đã tê liệt đến mức không còn biết buồn là gì, dù có gặp phải chuyện gì, cũng sẽ không còn buồn nữa.
Đứng ngẩn người hồi lâu, Bạc Vãn Chiếu một mình nằm trên giường, nhìn bên cạnh gối trống không, hai tháng này đối với cô mà nói, giống như một giấc mơ đẹp đẽ và xa xỉ, có rất nhiều khoảnh khắc, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
"Cô vốn đã rất tốt rồi."
"Tôi ôm cô, sau này không gặp ác mộng nữa."
"Dỗ dành bệnh nhân một chút đi."
"Sau này mỗi tối đều mơ thấy tôi đi."
...
Nghĩ đến rất nhiều điều, cô hít sâu một hơi, lấy chiếc gối bên cạnh ôm chặt vào lòng, vùi mặt vào, trong lòng vẫn luôn trống rỗng.
Giấc mơ Nam Hạ kết thúc rồi, cuộc sống mới mà cô hằng mong ước cũng sắp bắt đầu.
***
Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Nam Hạ vẫn trong trạng thái nóng bức khó chịu.
Việt Xán nhốt mình trong phòng ba ngày rồi, điện thoại thỉnh thoảng nhận được tin nhắn, đủ loại bạn bè, nhưng không có tin nào của Bạc Vãn Chiếu. Cô đang nghĩ, Bạc Vãn Chiếu có phải sẽ giống như lần giận dỗi trước, chủ động đến dỗ dành cô không.
Cốc cốc cốc, đột nhiên có tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ vang lên.
Việt Xán lật người xuống giường, lập tức mở cửa.
Người đứng ở cửa là Đàm Trà, không có ai khác, Việt Xán trầm mặt.
"Sao cứ thấy mẹ là cái mặt này thế? Dạo này con sao vậy, ngày nào cũng ủ rũ ở nhà?" Đàm Trà thấy Việt Xán khác thường, còn có cả buổi tối hôm đó, hậm hực kéo vali về, hỏi xảy ra chuyện gì cũng không nói.
Việt Xán buồn bực nói: "Không có gì đâu mẹ."
Đàm Trà lại nói: "Không có gì thì chuẩn bị hành lý đi, sắp khai giảng rồi."
Hai ngày nữa là phải đến Tây Thành rồi, Việt Xán mới nhớ ra chuyện này, đúng là nên chuẩn bị đi thôi.
Buổi tối ăn qua loa vài miếng cơm, Việt Xán về phòng thu dọn đồ đạc, cô tìm thấy một chùm chìa khóa trong chiếc túi thường dùng, là chìa khóa căn nhà thuê mà Bạc Vãn Chiếu để lại cho cô trước đây.
Cô hay đãng trí, ra ngoài thường quên mang chìa khóa, Bạc Vãn Chiếu dạy cô, mỗi lần dùng xong chìa khóa thì bỏ lại vào túi, như vậy sẽ không bị quên.
Nhìn chùm chìa khóa trong tay, Việt Xán ngẩn người một lúc, vài phút sau, cô nắm chặt chìa khóa vội vàng ra khỏi cửa.
Chỉ cần mình chủ động hơn, kiên định hơn một chút, Bạc Vãn Chiếu sẽ không làm lơ mình đâu, Bạc Vãn Chiếu cái gì cũng chiều cô, cái gì cũng để cô được đằng chân lân đằng đầu, lần này chắc chắn cũng vậy, chỉ cần gặp mặt, Bạc Vãn Chiếu sẽ mềm lòng, sẽ không nỡ đẩy cô ra. Bạc Vãn Chiếu nhất định là để ý cô mà.
Việt Xán nghĩ như vậy, một khắc cũng không chờ đợi được, cô chạy một mạch đến ngã tư, mệt đến thở hồng hộc, cô sốt ruột chặn một chiếc taxi, đi đến ngõ Ngô Đồng.
Trên đường đi, Việt Xán luôn nghĩ xem gặp mặt nên nói gì, nếu Bạc Vãn Chiếu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cô có thể đợi, họ có thể từ từ tiến tới, nếu Bạc Vãn Chiếu chê cô chưa đủ trưởng thành, cô có thể cố gắng trở nên trưởng thành hơn, có vấn đề gì họ có thể cùng nhau đối mặt...
Xuống xe ở đầu ngõ quen thuộc, Việt Xán lại chạy một mạch, đến cuối con ngõ thì trán đã lấm tấm mồ hôi, cô chậm bước lại, căn phòng ở tầng một không có ánh đèn, tối đen như mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!