Chương 45: Bây giờ chúng ta là quan hệ gì?

Việt Xán nhắm mắt ngủ thiếp đi, Bạc Vãn Chiếu khẽ liếc nhìn gương mặt đang ngủ của cô ấy, chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Việt Xán, lúc đó Việt Xán còn nhỏ, các đường nét trên khuôn mặt không tinh tế như bây giờ, vẫn còn phúng phính má, ở phòng khách học đàn piano cùng mẹ.

Xinh đẹp như một cô bé bước ra từ truyện cổ tích, cô liếc mắt là hiểu, họ là người của hai thế giới.

Có lẽ lúc đó cô quá chật vật và đáng sợ, Việt Xán nhìn cô, mãi không chịu mở miệng gọi một tiếng "chị". Cô có thể cảm nhận được Việt Xán không muốn đến gần mình, đó là điều đương nhiên, không ai muốn đến gần một người lấm lem bùn đất, huống chi là một người lớn lên trong ấm áp như Việt Xán.

Việt Xán từ nhỏ đã được nuông chiều, có chút tính khí trẻ con, nhưng không hề đáng ghét, một cô gái có nụ cười rạng rỡ và biết làm nũng, ai nhìn thấy cũng sẽ thích.

Cô luôn cảm thấy Việt Xán chính là đại diện cho "những điều tốt đẹp", còn cô thì là từ trái nghĩa của Việt Xán.

Nhiều năm trước là vậy, bây giờ cũng vậy.

Nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, cô mất ngủ cả đêm, mãi đến gần sáng mới thiếp đi một chút.

Lại mơ thấy Việt Xán.

Mơ thấy Việt Xán ôm cô vỗ về, nhưng cô lại bóp cổ Việt Xán, khiến Việt Xán toàn thân đầy thương tích, Việt Xán bắt đầu cùng cô rơi lệ đau khổ, không còn cười được nữa.

Bạc Vãn Chiếu tỉnh dậy thì trời đã sáng, cô ngủ chưa được hai tiếng, đầu óc mơ màng. Cô xoay người xuống giường, đi về phía phòng tắm.

Vặn vòi nước, cô vốc nước rửa mặt, nước lạnh k*ch th*ch da, giúp cô tỉnh táo hẳn.

Bạc Vãn Chiếu hít sâu một hơi, ngước lên nhìn gương, giọt nước theo gò má chảy xuống, người trong gương ủ rũ tiều tụy.

Việt Xán tối đó nói với cô, muốn bảo vệ cô trong mơ.

Thật ra cô không muốn mơ thấy Việt Xán, dù là trong mơ, cô cũng hy vọng Việt Xán có thể vô tư lự mà cười.

Việt Xán dần dần tỉnh dậy từ giấc ngủ say, đưa tay s* s**ng bên cạnh giường nhưng không thấy ai, mở mắt ra cô ngẩn người một lúc, điều đầu tiên nhớ đến là chuyện tối qua với Bạc Vãn Chiếu... Sáng sớm tinh mơ, tỉnh dậy đã thấy mặt nóng tim đập rồi.

Bên ngoài có tiếng rửa mặt, Bạc Vãn Chiếu đã dậy rồi.

Việt Xán cũng rời giường, đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Bạc Vãn Chiếu đã thay đồ ngủ, mặc bộ đồ công sở đơn giản gọn gàng.

Bạc Vãn Chiếu nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn.

Đối diện với Bạc Vãn Chiếu, ánh mắt Việt Xán khó tránh khỏi tập trung vào môi cô ấy, những hình ảnh trong đầu lại hiện lên như một cuốn phim, cô vô thức mím môi.

Im lặng nhìn nhau, bầu không khí khó nói rõ.

Bạc Vãn Chiếu lên tiếng trước: "Tôi xong rồi."

Việt Xán vừa mới ngủ dậy còn mơ màng: "Ừm."

Một người bước ra, một người đứng ở cửa, thân thể hai người khẽ chạm vào nhau.

Việt Xán tiếp tục nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt không mấy đứng đắn. Tối qua họ đã thân mật đến mức đó rồi, một vài suy nghĩ đã quá rõ ràng, chẳng cần phải che giấu nữa.

Bạc Vãn Chiếu lại nói: "Tôi đi làm đây."

Việt Xán né người sang một bên, cô nhìn theo bóng lưng gầy gò mà ngẩn người. Phản ứng của Bạc Vãn Chiếu vẫn như thường ngày, cứ như hôm qua chỉ là một giấc mơ đơn phương của riêng cô, chẳng có gì xảy ra cả.

Buổi trưa, Việt Xán ăn cơm cùng Chung Nhiên và Lạc Dương, vừa hay hai người họ đến sân băng chơi. Việt Xán cả buổi ăn cơm cứ ngẩn ngơ nghĩ chuyện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại. Hôm nay Bạc Vãn Chiếu không chủ động gửi ảnh bữa trưa cho cô, trước đây cô ấy đều chủ động gửi mà...

Chung Nhiên thấy Việt Xán cứ thất thần, gắp cơm mãi không đưa lên miệng, bèn chủ động hỏi: "Cậu có chuyện gì hả?"

Việt Xán hoàn hồn uống một ngụm nước, nhìn Chung Nhiên mấy giây: "Mình hỏi cậu một câu."

Chung Nhiên: "Câu gì mà thần bí vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!