Cuối tuần, Bạc Vãn Chiếu và Bạc Vân đến viện điều dưỡng làm thủ tục xuất viện cho Bạc Cần. Hiện tại mẹ đã ổn định, ngoài việc vẫn ít nói chuyện với cô, mọi thứ khác đều tốt.
Bạc Cần đi cùng Bạc Vân, trông có vẻ vui, còn nói cười với dì nữa.
Làm xong thủ tục xuất viện, Bạc Vãn Chiếu lại một mình đến văn phòng của bác sĩ Từ Dục Văn. Bác sĩ vẫn chưa xong việc, bảo cô ngồi đợi một lát.
Mỗi lần đến viện điều dưỡng, cô đều trò chuyện thêm vài câu với bác sĩ Từ, phần lớn là để biết tình hình của Bạc Cần, thỉnh thoảng cũng nói về bản thân mình.
Dù sao cũng là cô gái mình từng giúp đỡ, bác sĩ Từ đối xử với Bạc Vãn Chiếu có thêm vài phần thân thiện của người lớn.
Buổi trưa, ánh nắng ngoài cửa sổ gay gắt, chói mắt. Bạc Vãn Chiếu nhìn những tán lá đung đưa ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Từ phía sau truyền đến giọng nói: "Làm xong thủ tục rồi à?"
Bạc Vãn Chiếu quay người lại nhìn bác sĩ Từ Dục Văn: "Vâng, mẹ cháu đã về với dì rồi."
"Tốt rồi, mẹ cháu lại nghe lời dì cháu đấy." Bác sĩ Từ đặt cuốn bệnh án xuống, "Ngồi đâu cũng được."
Bạc Vãn Chiếu ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh cửa sổ.
Bác sĩ Từ vẫn nói về tình hình gần đây của Bạc Cần, rồi an ủi người trước mặt: "Kết quả xét nghiệm gen chỉ là để tham khảo thôi, bệnh tâm thần phân liệt có nguy cơ di truyền, nhưng tỷ lệ phát bệnh cũng không đáng sợ như vậy đâu, cứ giữ tâm lý bình thường là được, đừng tạo áp lực quá nhiều cho bản thân về chuyện này."
Bạc Vãn Chiếu khẽ cười: "Vâng."
Thấy Bạc Vãn Chiếu luôn giữ vẻ điềm tĩnh, bác sĩ Từ lại thấy không ổn, con người ta khi đối diện với những tình huống khác nhau nên có những cảm xúc khác nhau, sự điềm nhiên như một lại dễ thành bệnh lý. "Biết cháu trưởng thành chín chắn, nhưng có những dao động về cảm xúc là rất bình thường, nên giải tỏa thì cứ giải tỏa, đừng cố gắng kìm nén."
Bạc Vãn Chiếu gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ Từ."
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, bác sĩ Từ trò chuyện thêm một lát: "Thật ra yêu đương cũng không sao đâu, nếu có người phù hợp, có thể thử."
Bạc Vãn Chiếu nghe vậy, chỉ im lặng.
Bác sĩ Từ hiểu rằng đưa ra lời khuyên thì dễ, nhưng để thực hiện lại rất khó
--- ngay cả bản thân còn rối bời, làm sao có thể yêu người khác? Rất nhiều người sẽ có những lo lắng như vậy.
Bạc Cần sống cùng Bạc Vân rất tốt, Bạc Vãn Chiếu thường xuyên nhận được tin nhắn của Bạc Vân, bảo cô không cần lo lắng, Bạc Cần chủ động tích cực uống thuốc, đã phục hồi khả năng giao tiếp, còn muốn đi làm thêm.
Bạc Vân nói với cô, nếu cô muốn đến sống ở thành phố khác cũng được, không nhất thiết phải ở lại Nam Hạ. Bạc Vân còn nói, đó là ý của Bạc Cần.
Bạc Vãn Chiếu đã nói với Bạc Cần mấy lần về chuyện cùng nhau rời khỏi Nam Hạ, Bạc Cần thực ra đã để tâm đến chuyện này.
Bạc Cần cảm thấy chính mình đã trói buộc Bạc Vãn Chiếu, bà biết con gái rất giỏi, nếu không vì bà, con gái hoàn toàn có thể có tương lai tốt hơn. Bà cũng hy vọng Bạc Vãn Chiếu có thể đổi một nơi khác, buông bỏ tất cả quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng bà sẽ không đi cùng, bà biết mình là gánh nặng. Đây chính là lý do tại sao bà luôn tích cực hợp tác điều trị, cố gắng khỏe lại, nhưng lại lạnh nhạt với con gái. Không có người mẹ như bà, con gái sẽ sống tốt hơn. Ngay cả con gái mình bà cũng không bảo vệ được, bà không có tư cách làm mẹ.
Dù sao đi nữa, bệnh tình của Bạc Cần ổn định phần nào cũng khiến Bạc Vãn Chiếu nhẹ nhõm hơn.
Kỳ nghỉ hè còn chưa đầy nửa tháng, Việt Xán vẫn cứ ở lì trong căn nhà cũ nát không chịu đi.
Bạc Vãn Chiếu ngày càng quen với việc mở cửa ra là cả căn phòng ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp, vì Việt Xán, cô đã rất lâu rồi không cảm thấy cô quạnh.
Việt Xán không ngờ công việc làm thêm của mình lại kéo dài được lâu như vậy, ban ngày chụp ảnh quá mệt, buổi tối tắm xong cô vừa lên giường đã ngủ say.
Bạc Vãn Chiếu ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô ấy, Việt Xán ngủ rất ngoan và yên tĩnh, trông thật đáng yêu. Cô nhìn chăm chú hồi lâu, tiềm thức dường như đang hy vọng kỳ nghỉ này dài thêm một chút, hoặc trôi qua chậm hơn một chút.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, cả trong cuộc sống lẫn công việc, Bạc Vãn Chiếu mãi mới thiếp đi trong mệt mỏi, giấc ngủ rất chập chờn.
Đêm cô thường tỉnh giấc mấy lần, có khi vì mơ, có khi chẳng vì lý do gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!