Chương 41: Mưu đồ bất chính thì sao nào?

Việt Xán kiên trì chờ đợi.

Giằng co một hồi, Bạc Vãn Chiếu trả lời: "Không phải."

"Ồ." Việt Xán khẽ hừ một tiếng, nhận ra phản ứng của mình hơi quá, khiến bầu không khí gượng gạo, cô vô tư cười với Bạc Vãn Chiếu: "Tò mò tám chuyện một chút, thấy cô ta có vẻ thân với cô lắm, trước kia cái chị học trên kia tốt với tôi cũng là muốn tán tôi..."

Bạc Vãn Chiếu không lộ vẻ gì, "Em nghĩ nhiều rồi."

"Đi thôi, đi ăn cơm." Việt Xán nhanh chóng chuyển chủ đề, cô liên tục giục Bạc Vãn Chiếu, "Tôi đói rồi."

Bạc Vãn Chiếu: "Ừ."

***

Tuy hôm đó Đàm Trà lại gọi điện thoại giục, nhưng Việt Xán vẫn cứ ở lì trong căn nhà thuê không chịu về, Bạc Vãn Chiếu sau đó cũng không nói gì bảo cô rời đi. Mọi thứ giữa họ vẫn như cũ.

Sau bữa tối, Việt Xán nghịch điện thoại một lát, buổi tối vẫn còn dài, cô hỏi Bạc Vãn Chiếu: "Có muốn xem phim không?"

Bạc Vãn Chiếu: "Em xem đi, tôi còn có việc phải làm."

Việt Xán đoán chắc cô ấy lại định lấy máy tính xách tay ra làm việc, ở cùng nhau hơn một tháng, sau giờ tan làm còn có cả những ngày cuối tuần, cô chưa từng thấy Bạc Vãn Chiếu được rảnh rỗi.

"Ngày nào cô cũng phải tăng ca à?" Việt Xán ngồi đối diện, chống cằm hỏi Bạc Vãn Chiếu.

Bạc Vãn Chiếu không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Còn có việc làm thêm nữa."

Cái con người cuồng công việc không bao giờ nghỉ ngơi này, Việt Xán nhìn chằm chằm vào cổ tay thon gầy của Bạc Vãn Chiếu, ngẩn người nghĩ ngợi, chắc chắn là thiếu tiền lắm mới liều mạng kiếm tiền như vậy... Cô lại liếc thấy vết sẹo trên cánh tay Bạc Vãn Chiếu, nhớ lại lần đầu gặp Bạc Vãn Chiếu, một người mạnh mẽ như Bạc Vãn Chiếu, chắc chắn lúc đó phải cùng đường mới chấp nhận sự giúp đỡ của Đàm Trà, mẹ Bạc Vãn Chiếu còn có bệnh về thần kinh, cô không dám tưởng tượng Bạc Vãn Chiếu đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.

Bạc Vãn Chiếu ngước mắt lên, thấy Việt Xán như có điều muốn nói: "Sao vậy?"

Việt Xán muốn nói lại thôi, ngập ngừng mãi rồi cũng lo lắng hỏi: "Cô thiếu tiền lắm hả?"

"Bây giờ thì đỡ rồi." Bạc Vãn Chiếu trả lời thẳng thắn và nhẹ nhàng, những ngày tháng khó khăn nhất đều đã qua, cô không cảm thấy bây giờ mình sống vất vả.

Việt Xán nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm túc nói: "Trong thẻ của tôi vẫn còn chút tiền, nếu cô..."

"Không thiếu đến mức đó đâu." Bạc Vãn Chiếu cắt lời cô, "Bây giờ mọi thứ đã tốt hơn rồi."

Ngày nào cũng vất vả như vậy, như thế mà gọi là tốt hơn được sao? Việt Xán im lặng, cô muốn Bạc Vãn Chiếu sống đỡ khổ hơn, nhưng không biết mình có thể làm gì. Cô có thể làm gì cho Bạc Vãn Chiếu đây? Bạc Vãn Chiếu mọi mặt đều mạnh mẽ hơn cô, nếu không nhờ gia đình, cô hoàn toàn không có khả năng giúp Bạc Vãn Chiếu gánh vác bất cứ điều gì...

Việt Xán cúi đầu suy nghĩ rất nhiều.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là Chung Nhiên gọi, Việt Xán bắt máy.

Chung Nhiên hỏi cô: "Đi chơi không? Mình mời cậu xem phim."

Việt Xán: "Không đi đâu, cậu gọi Lạc Dương đi cùng đi."

"Cậu ở nhà không thấy buồn hả, không muốn ra ngoài dạo chơi à?" Chung Nhiên ngạc nhiên, trước đây toàn là Việt Xán ba ngày năm bữa gọi điện thoại cho cô ấy, giục cô ấy ra ngoài chơi, bây giờ lại thay đổi rồi.

Việt Xán tùy tiện kiếm cớ: "Hơi mệt, không muốn động đậy."

Chung Nhiên thất vọng: "Vậy thôi."

Việt Xán cúp điện thoại, tiếp tục không có việc gì làm, ngón tay gõ nhẹ không đều lên mặt bàn.

Bạc Vãn Chiếu nhìn sang cô: "Em không cần ở cùng tôi đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!