Việt Xán cảm thấy môi hơi ngứa, mơ màng mở mắt ra, phát hiện Bạc Vãn Chiếu đang nhìn mình, cứ như đang mơ vậy.
Bạc Vãn Chiếu kịp thời rời ngón tay ra.
Việt Xán nhìn thấy động tác nhỏ đó, dần dần tỉnh táo, cô nhìn Bạc Vãn Chiếu, khẽ mấp máy môi.
Điện thoại vẫn còn rung ầm ĩ trên bàn. Bạc Vãn Chiếu không ngồi dậy thì không với tới, cô khẽ nói với người trong lòng: "Buông ra nào."
Việt Xán ôm thoải mái quá, cô ấy vòng tay ôm eo Bạc Vãn Chiếu, lười biếng và mặt dày cười: "Không buông."
Bạc Vãn Chiếu khẽ dừng lại, dịu giọng nói với cô ấy: "Đừng nghịch nữa, có điện thoại."
Giọng nói nhẹ nhàng, Việt Xán nghe mà lòng mềm nhũn, cô ấy càng làm tới, ngược lại ôm người kia càng chặt hơn, mặt cũng xích lại gần hơn một chút.
Người gọi điện có lẽ hết kiên nhẫn, chẳng mấy chốc tiếng rung cũng ngừng lại.
Bạc Vãn Chiếu cũng mặc kệ chuyện điện thoại, chỉ mong cái đồ tinh quái này biết điều một chút.
Việt Xán không hề kiềm chế, vừa mới ngủ dậy nên cái tính ương bướng còn nhiều hơn bình thường, thích ôm thì cứ ôm thôi, thích ngửi mùi hương trên người Bạc Vãn Chiếu thì cứ vùi đầu vào cổ Bạc Vãn Chiếu mà ngửi, đúng là mặt dày.
Bạc Vãn Chiếu không phòng bị, nghiêng đầu né tránh, "Việt Xán..."
"Ừm?" Chóp mũi Việt Xán cọ vào da cổ, cô lẩm bẩm: "Dù sao cuối tuần cũng được nghỉ, ngủ thêm chút nữa."
Bạc Vãn Chiếu hít nhẹ một hơi, lòng rối bời, má áp vào tóc Việt Xán, biết rằng đáng lẽ nên gỡ ra, nhưng lại một lần nữa để mặc cho cái ôm diễn ra.
Hai người ôm chặt lấy nhau, càng thêm thân mật.
Việt Xán miệng thì nói ngủ thêm chút nữa, nhưng sau khi rúc mặt vào cổ Bạc Vãn Chiếu, cô tỉnh táo hẳn. Nhịp tim đập loạn xạ khiến cô nhận ra sự bất thường của mình, từ khi bắt đầu tham luyến cái ôm của Bạc Vãn Chiếu, cô đã nhận ra mình không ổn rồi.
Giả vờ ngủ, Việt Xán yên lặng nhắm mắt, nhưng lòng không sao bình tĩnh lại được.
Bạc Vãn Chiếu để Việt Xán ôm, từ từ, cánh tay cũng vòng qua người Việt Xán.
Việt Xán càng không nhịn được, vùi đầu cọ cọ vào lòng Bạc Vãn Chiếu.
Bạc Vãn Chiếu thấy bộ dạng dính người của cô, không khỏi khẽ cười một cái.
Ôm không được bao lâu, điện thoại trên bàn lại rung lên, như thúc giục. Bạc Vãn Chiếu hoàn hồn, đẩy Việt Xán ra: "Tôi phải nghe điện thoại."
Việt Xán lơ đãng buông tay: "Ừm."
Bạc Vãn Chiếu xuống giường, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ngẩn người, là điện thoại của Đàm Trà.
Việt Xán trở mình, nằm sấp trên giường, cô nghiêng đầu gối lên gối, ánh mắt vừa vặn rơi vào hướng Bạc Vãn Chiếu.
Bạc Vãn Chiếu cầm điện thoại lên nghe, "Dì ạ."
Việt Xán lập tức đoán ra người gọi điện là mẹ.
Đàm Trà hỏi: "Có bận không cháu?"
Bạc Vãn Chiếu trả lời: "Không ạ, cháu vừa mới dậy."
"Vậy là làm phiền cháu ngủ rồi, mặt trời mọc đằng tây hả, cháu cũng biết ngủ nướng sao?" Đàm Trà thấy lạ, giờ đã gần trưa rồi.
Việt Xán nằm sấp trên gối, chẳng có gì làm, cứ nhìn Bạc Vãn Chiếu nghe điện thoại, ánh mắt cô vô thức lảng vảng trên gương mặt nghiêng của Bạc Vãn Chiếu, rõ ràng là cách một khoảng, chỉ là nhìn từ xa thôi, mà tim cô vẫn cứ đập thình thịch, không nghe lời chủ nhân gì cả...
Dường như mỗi lần tim đập nhanh vì Bạc Vãn Chiếu, đều không phải là trùng hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!