Chung Nhiên nửa đùa nửa thật buôn chuyện, với sự hiểu biết của cô ấy về Việt Xán, bình thường Việt Xán không hay quấn quýt lấy người khác, nhưng Việt Xán đối xử với Bạc Vãn Chiếu rất khác biệt. Đêm giao thừa năm ngoái, cô ấy thật sự tưởng Việt Xán đang gọi điện thoại cho đối tượng mập mờ, quá là sến sẩm đi.
Mưu đồ bất chính? Việt Xán gửi cho Chung Nhiên một biểu tượng cảm xúc có dấu chấm hỏi.
[Chung Nhiên] Mình thấy cậu đặc biệt quan tâm đến chị Vãn Chiếu.
[Việt Xán] Có à?
[Chung Nhiên] Có nhiều lắm.
Việt Xán cũng thừa nhận điều này, cô có quan tâm đến Bạc Vãn Chiếu, cô nghĩ hai giây, trả lời Chung Nhiên: Bởi vì chị ấy đối xử với mình đặc biệt tốt.
[Chung Nhiên] Mình đối xử với cậu không tốt à?
Việt Xán vô thức đánh ra ba chữ "không giống nhau", nhưng cô không gửi đi mà xóa đi. Vậy Bạc Vãn Chiếu không giống ở điểm nào? Cô hơi mất tập trung.
Ngày thứ hai đến ngõ Ngô Đồng, Việt Xán vẫn không có việc gì làm. Trạng thái trên vòng bạn bè hôm qua có hiệu quả rồi, cô liên tục nhận được một số thông tin việc làm thêm từ bạn bè, nhưng hoặc là quá xa, hoặc là tiền công ít đến đáng thương.
Buổi sáng, cô cho mèo ăn trong hẻm, đúng lúc gặp bà Chu hàng xóm, cô ấy cười chào hỏi, "Bà Chu ạ."
Bà Chu ngẩn người một chút, "Là Tiểu Xán à, mắt bà kém quá, suýt nữa không nhận ra, con gái lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp. Lại đến chơi với chị cháu à?"
Việt Xán: "Vâng, hè này con ở đây."
Bà lão họ Chu tò mò, "Cô Bạc không phải chị ruột của cháu?"
"Không phải ạ."
"Biết ngay là hai chị em không giống nhau mà." Bà Chu vui vẻ nói, "Chị cháu giờ giỏi giang lắm, làm việc ở công ty lớn rồi."
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, chói mắt, Việt Xán nheo mắt lại, đắc ý khen ngợi: "Chị ấy lúc nào cũng giỏi mà."
"Đúng đúng đúng, giỏi giang." Bà Chu cảm thán, rồi nhiệt tình mời, "Chị cháu đi làm rồi nhỉ, trưa sang nhà bà ăn cơm nhé?"
"Dạ thôi ạ, cảm ơn bà." Việt Xán vội vàng lắc đầu, tuy trong túi không có tiền, nhưng trưa nay cô có chỗ ăn rồi, hôm nay sinh nhật Lạc Dương, trưa nay mời bọn cô ăn lẩu.
Các quán lẩu bây giờ ngày càng đa dạng, đồ tráng miệng cũng làm rất ngon, Việt Xán thích ăn đồ ngọt, từng chút từng chút ăn chè đậu đỏ đá bào, giải nhiệt.
"Xán Xán, cậu tìm được việc làm thêm chưa?" Chung Nhiên hỏi.
Việt Xán: "Vẫn chưa thấy cái nào phù hợp."
Lạc Dương nghe hai người nói qua nói lại mới biết Việt Xán muốn tìm việc làm thêm, cô ấy hỏi Việt Xán: "Sao đột nhiên muốn đi làm thêm vậy?"
Việt Xán: "Mình bỏ nhà đi rồi, không muốn tiêu tiền của gia đình nữa."
"Hay là cậu xuống nước với mẹ cậu đi? Mẹ cậu thương cậu như vậy, chắc chắn không nỡ để cậu ra ngoài làm việc đâu." Chung Nhiên đưa ra lời khuyên, Việt Xán đúng là một cô tiểu thư được nuông chiều từ bé, sao mà chịu khổ được.
Việt Xán nói: "Mình lỡ nói ra rồi."
Chung Nhiên cười nói: "Có sao đâu, đằng nào cậu cũng mặt dày mà."
Việt Xán chống cằm, "Không muốn về, ở ngoài này vừa yên tĩnh vừa tự do, thoải mái hơn ở nhà."
Chung Nhiên "chậc" một tiếng, "Còn được mỹ nữ bao nuôi nữa chứ gì?"
Việt Xán cạn lời cười, khẽ đá chân Chung Nhiên dưới gầm bàn.
Lạc Dương thấy Việt Xán thực sự định đi làm thêm, "Không biết sân băng của chị mình có tuyển huấn luyện viên làm thêm nữa không, hình như trước đấy chị ấy có đăng poster."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!