Chương 31: Tối nay tôi ở cùng cô

Kỳ nghỉ lễ Việt Xán ở lại trường tập nhảy, hiệu quả luyện tập tăng cường rất tốt, còn thành công vượt qua vòng sơ tuyển đầu tiên. Bọn họ là tạm thời nổi hứng vội vàng đăng ký, cũng không chuẩn bị bao lâu, vốn chỉ định kiếm điểm tham gia, không ngờ có thể lọt vào danh sách biểu diễn chính thức.

Phải biểu diễn chính thức, cảm giác cấp bách cũng mạnh hơn chút, Việt Xán dù lười biếng đến mấy, cũng coi trọng chuyện này, nếu mất mặt trước toàn trường, thì đúng là xấu hổ thật.

Để lúc đó có thể chống đỡ được sân khấu, Việt Xán đã thêm vào một số động tác phức tạp hơn trên cơ sở ban đầu. Còn nửa tháng nữa là đến buổi biểu diễn chính thức, có thời gian chuẩn bị, mấy người mỗi tối luyện một tiếng, cuối tuần mỗi ngày nửa buổi, không thành vấn đề.

Cuối tuần sau ngày lễ mùng một tháng 5, Bạc Vãn Chiếu đến Tây Thành. Chiều hôm đó, Việt Xán vẫn đang tập luyện trong phòng tập nhảy.

Việt Xán bình thường lười biếng thoải mái, nhưng một khi đã cố gắng nghiêm túc, thì rất đáng tin cậy. Vì chuyện tập nhảy này, bạn bè xung quanh đều nhìn cô với con mắt khác.

Triệu Nhất Ninh động tác vẫn chưa đủ quen thuộc, dễ bị chậm nhịp, Việt Xán liền tách từng chi tiết ra dạy.

"Đội trưởng, mình phát hiện cậu nghiêm túc lên quyến rũ quá đó." Triệu Nhất Ninh bất ngờ nói một câu.

"Đội trưởng của chúng ta vốn đã quyến rũ lắm rồi có được không?" Người bên cạnh cười phụ họa, "Mình mà là con trai, chắc chắn sẽ theo đuổi Xán Xán."

Lại có người dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Mình là con gái mà mình cũng muốn theo đuổi, Việt Xán, nếu cậu cho cơ hội, mình có thể lập tức vì cậu mà cong đó."

Việt Xán uống nước cười, bạn bè thân nhau là vậy đó, nói gì cũng có thể trêu ghẹo, cô không để bụng mấy chuyện đùa giỡn này.

"Mấy người đừng mơ nữa, không ai đuổi kịp đội trưởng của chúng ta đâu, đội trưởng độc mỹ." Bạch Hoa lúc mới quen Việt Xán, cảm thấy Việt Xán chắc là cao thủ tình trường, không bao giờ thiếu đối tượng, ở chung lâu mới phát hiện, Việt Xán căn bản không có hứng thú yêu đương.

Mấy người đang nghỉ ngơi trêu ghẹo nhau, chuông điện thoại Việt Xán vang lên.

Bạch Hoa giúp đưa điện thoại tới, vô tình liếc thấy ghi chú liền bật cười, "Ai vậy, ác ma à?"

Việt Xán biết là Bạc Vãn Chiếu gọi điện thoại tới. Số điện thoại của Bạc Vãn Chiếu là cô lưu khi học bổ túc vào kỳ nghỉ đông trước, lúc đó cô thấy Bạc Vãn Chiếu là thấy đau đầu, nên mới lưu cho Bạc Vãn Chiếu cái tên liên lạc như vậy.

Cô cũng không ngờ, sau này lại có thể thân thiết với "ác ma" đến thế.

Bắt máy, Việt Xán hỏi thẳng: "Đến đâu rồi?"

Bạc Vãn Chiếu nói: "Đến rồi."

"Hả? Sao không nói trước với tôi? Cô đợi một lát, tôi tới ngay đây." Việt Xán vội vàng kết thúc cuộc gọi, tiện tay cầm áo khoác bên cạnh định ra ngoài, cô nói với những người khác, "Mọi người cứ tập trước đi, mình đi đón bạn, lát quay lại liền."

Nói xong, Việt Xán vội vã rời đi.

Hai người hẹn nhau gặp mặt ở cổng Tây của trường, cách phòng tập nhảy không xa lắm, Việt Xán bước nhanh nên chỉ vài phút đã đến nơi. Cô vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới cây long não.

Bạc Vãn Chiếu mấy ngày nay phải tham gia hội nghị và giao tiếp ở một số sự kiện trang trọng nên ăn mặc có phần thiên về công sở, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản sạch sẽ.

"Bạc Vãn Chiếu!"

Việt Xán gọi một tiếng, giọng nói tươi sáng mang theo ý cười.

Bạc Vãn Chiếu quay đầu lại, thấy Việt Xán chạy bộ về phía mình dưới ánh mặt trời, mái tóc dài tung bay trong gió. Cô không kịp chuẩn bị, một cái ôm nồng nhiệt ập vào lòng, như thể va phải nhịp tim...

Lâu ngày không gặp, nay đột nhiên gặp lại sớm hơn dự định, Việt Xán vui vẻ phấn khích, trực tiếp lao tới ôm chầm lấy.

Được ôm nhiệt tình, Bạc Vãn Chiếu sững người trong giây lát, sau đó mới nhìn rõ những giọt mồ hôi trên trán và cổ Việt Xán, cô khẽ hỏi: "Sao nhiều mồ hôi vậy?"

Việt Xán thở hổn hển nói: "Đang tập nhảy."

Bạc Vãn Chiếu biết Việt Xán dạo này đang bận tập nhảy, Việt Xán từng gửi cho cô mấy đoạn video.

Nhận ra người mình dính đầy mồ hôi, Việt Xán buông Bạc Vãn Chiếu ra. Hôm nay nhiệt độ không cao, nhưng cô chạy một mạch tới đây, giờ nóng bừng cả người, cô muốn cởi áo khoác ra.

Bạc Vãn Chiếu thấy bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng manh, che còn không kín eo, vội vàng gọi cô lại: "Đừng cởi vội, dễ bị cảm lạnh nếu trúng gió."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!