Chương 3: Về thôi, ngoài này lạnh

"Xán Xán, cậu nói xem bao giờ mình mới có bạn gái? Trông mình thẳng đuột lắm hả? Sao chẳng có bạn nữ nào tỏ tình với mình thế nhỉ?" Chung Nhiên chống cằm nhìn Việt Xán, lải nhải không ngừng.

Mấy lời này Việt Xán nghe đến chai cả tai, "Cậu nhìn mình làm gì, muốn theo đuổi mình à?"

Chung Nhiên cứng họng, con yêu tinh chết tiệt này trêu người không biết đỏ mặt, cô chớp mắt hỏi Việt Xán, "Cậu có nghe câu danh ngôn truyền đời nào chưa?"

"Câu gì?"

"Gái thẳng tán gái cong, trời đánh thánh vật." Chung Nhiên nói xong, lại nhìn Việt Xán đánh giá một hồi, suy nghĩ gì đó, "Không đúng, cậu có phải gái thẳng không? Hình như cậu cũng không có hứng thú với con trai, lần trước cô bé lớp bên cạnh tỏ tình với cậu, mà cậu cũng bình tĩnh quá."

Việt Xán nhướn mày, "Mình không yêu ai cả, thế được chưa?"

Chung Nhiên nheo mắt, đưa ra nhận xét sắc bén: "Thường thì những người nói không yêu ai cả, cuối cùng đều yêu đến chết đi sống lại."

Chuyên gia đầu óc toàn yêu đương chưa từng yêu đương lại đang phát biểu những lời lẽ cao siêu về tình yêu. Việt Xán ném tờ đề thi trước mặt Chung Nhiên, "Chép bài tập của cậu đi."

"Gì mà chép, là trao đổi, trao đổi!"

***

Nhiệt độ ngày một ấm dần lên.

Sau khi khai giảng học kỳ hai lớp 12, không khí học tập trong lớp căng thẳng hơn hẳn mấy phần, ngoài sự căng thẳng ra, thì vẫn là sự nhàm chán và tẻ nhạt như thường lệ.

Hai chuyện khiến cuộc sống gần đây của Việt Xán bớt tẻ nhạt đi, một là lễ hội nghệ thuật được tổ chức thường niên vào nửa đầu năm của trường, hai là cô bị giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh.

Cái miệng thối của Chung Nhiên đúng là linh nghiệm, cô thật sự bị mời phụ huynh vì tin đồn tình cảm lan truyền trong lớp. Cô đã giải thích với giáo viên chủ nhiệm, nhưng giáo viên chủ nhiệm chắc nịch rằng cái thành tích dở sống dở chết của cô là do ảnh hưởng của việc yêu đương sớm.

Giải thích không xong, Việt Xán dứt khoát không nói nhiều, nghĩ bụng mời thì mời thôi.

Cô giỏi nhất là "bung xõa" và biết khó mà lui, không bao giờ tự làm khổ mình, bạn bè xung quanh nói cô vô tâm vô phế, cô thấy vô tâm vô phế cũng tốt, vui vẻ là trên hết.

Cứ như vậy, Đàm Trà bị giáo viên chủ nhiệm Đường Hiểu Quân "mời" ba lần, đành phải dành ra nửa ngày đến trường một chuyến.

Đàm Trà là nữ doanh nhân khá nổi tiếng ở thành phố Nam Hạ, lại từng quyên góp cho trường, sau khi gặp mặt, thái độ của Đường Hiểu Quân rất khách sáo tôn trọng, sau khi nói mấy câu khách sáo, mới đi vào chủ đề chính.

"Tổng giám đốc Đàm, tôi biết bình thường cô rất bận rộn công việc, nhưng vấn đề giáo dục của con cái vẫn cần dành chút thời gian..."

"Thành tích của Việt Xán học kỳ trước cô cũng thấy rồi đấy, sắp thi đại học rồi, phải nắm chặt lấy."

"Thật ra Việt Xán rất thông minh, chỉ là không tập trung vào việc học thôi."

"Bình thường cô nên hướng dẫn cháu nhiều hơn..."

"Học kỳ trước còn yêu đương nữa..."

Sau khi bàn về chuyện thành tích và yêu đương sớm gần một tiếng đồng hồ, Đàm Trà mới được giải thoát, đầu to ra một vòng, thở dài nặng nề. Sự nghiệp của bà thì phất lên như diều gặp gió, nhưng chuyện dạy dỗ con gái lại khiến bà đau đầu mỗi ngày.

Bước ra khỏi văn phòng, vừa lúc tan học, Đàm Trà túm lấy Việt Xán nói chuyện riêng, hai mẹ con ăn tối ở một nhà hàng bên ngoài trường.

Mặc dù lần này bị mời phụ huynh hoàn toàn là oan ức, nhưng Việt Xán vẫn chuẩn bị tâm lý bị lột da một lớp.

Đàm Trà đi thẳng vào vấn đề, "Có thật là yêu đương không?" Giọng điệu của bà cũng giống như ngoại hình của bà, luôn dứt khoát mạnh mẽ.

Việt Xán: "Không có."

Đàm Trà lại nói: "Có thì nói có, mẹ đâu phải người cổ hủ."

"Thật sự không có mà---" Việt Xán kéo dài giọng, giải thích lần nữa, "Họ đồn bậy, con đâu có quản được miệng của họ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!