Nghe Bạc Vãn Chiếu khẽ nói, Việt Xán vừa ngạc nhiên vừa im lặng, được nước lấn tới cũng được, điều này tốt đến mức khó tin.
Việt Xán vốn dĩ chẳng mấy khi thấy ngại ngùng, nhưng lần này thì đúng là ngượng chín cả mặt. Cô nhớ lại những lần mình liên lạc với Bạc Vãn Chiếu, hình như đúng là có hơi cố ý thật. Nhưng mà, cô vẫn giả vờ ngốc nghếch cãi lại: Có hả?
Bạc Vãn Chiếu nhìn thấy tin nhắn thì đáp lại: Không có hả?
Một câu hỏi vặn lại đầy sức nặng. Thôi thôi thôi, Việt Xán đầu hàng, gửi một cái sticker rối rắm gãi đầu qua.
[Việt Xán] Chị nhất định phải nói toạc ra vậy sao?
Khóe miệng Bạc Vãn Chiếu hơi cong lên, Việt Xán đúng là con hổ giấy, chỉ cần chọc nhẹ một cái là lộ nguyên hình. Cô thừa nhận, đối với Việt Xán, đôi khi cô cũng có chút... thích thú trêu đùa.
Bạn bè để chia sẻ chuyện thường ngày thì Việt Xán có cả tá, cô cũng chẳng hiểu vì sao mình cứ muốn tìm đến Bạc Vãn Chiếu, người lúc nào cũng hờ hững chẳng nóng chẳng lạnh ấy. Có lẽ là do trước kia hai người sớm tối có nhau, thật sự là "bồi dưỡng" ra tình cảm rồi, cô rất nhớ khoảng thời gian đó.
Đã nói toạc ra rồi, Việt Xán dứt khoát hỏi luôn: Có muốn xem nữ sinh đại học trẻ trung đánh quần vợt không?
Sự chú ý của Bạc Vãn Chiếu dần chuyển sang cuộc trò chuyện phiếm của hai người, tiếng mưa cũng không còn ồn ào như trước nữa, cô không hiểu câu nói chẳng đầu chẳng cuối của Việt Xán là ý gì.
[bwz] Hả?
Việt Xán lại nhận được tin nhắn trả lời nhanh chóng, tối nay Bạc Vãn Chiếu hình như rất rảnh, cứ như đang đợi cô nhắn tin vậy. Cô gửi đoạn video buổi chiều thi đấu cho Bạc Vãn Chiếu.
Bạc Vãn Chiếu mở ra xem, là một đoạn video thể thao dài một phút, người trong hình chính là Việt Xán, giữa tiếng reo hò cổ vũ, dáng vẻ phóng khoáng nhiệt tình của cô ấy trở thành tâm điểm của cả sân, quả thật tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Cô chăm chú nhìn màn hình, xem từ giây đầu tiên đến giây cuối cùng.
[Việt Xán] Chiều nay câu lạc bộ tổ chức giao hữu, không cẩn thận vào chung kết rồi giành luôn giải nhất.
Bạc Vãn Chiếu chỉ cần nhìn dòng chữ cũng có thể cảm nhận được vẻ đắc ý của người kia
--- Việt Xán hoàn toàn không biết giấu cảm xúc, chỉ cần vui vẻ là sẽ thể hiện hết ra ngoài.
[bwz] Giỏi thật.
Được khen rồi mà Việt Xán vẫn chưa thỏa mãn, lại mặt dày hỏi thêm: "Sinh viên nữ xinh không?"
Đợi vài giây.
[bwz] Mặt dày mày dạn mà vẫn nhất.
Việt Xán nằm trên giường cười khúc khích, chẳng còn buồn ngủ nữa, mỗi lần trêu chọc được Bạc Vãn Chiếu là cô lại thấy rất vui, đúng là nguồn vui mới.
***
Buổi trưa, còn hơn mười phút nữa là đến giờ lên lớp.
"Xán Xán, bọn mình đi học đây, cậu ở lại ký túc xá nghỉ ngơi nhé."
Đang vào thời điểm giao mùa thu đông, Tây Thành chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, hôm qua Việt Xán bị cảm lạnh khi học thể dục, hôm nay đã đổ bệnh rồi, buổi sáng đi học được nửa ngày, buổi chiều sốt càng nặng hơn, cô xin nghỉ.
Bình thường cô ít khi ốm vặt, một khi đã bệnh thì khá nặng.
Sau khi những người khác đi hết, ký túc xá trở nên vắng vẻ. Việt Xán cuộn tròn trong chăn, người chỗ nào cũng nóng ran, đầu óc mơ màng, tâm trạng cũng trùng xuống.
Cô vốn định nói với Đàm Trà rằng mình không khỏe, nhưng nghĩ lại thì Đàm Trà cũng chẳng có thời gian chăm sóc mình. Cô gửi tin nhắn cho Chung Nhiên, Chung Nhiên an ủi cô vài câu, cũng chẳng có cách nào khác, dù sao hai người cũng không ở cùng nhau.
Dù hồi cấp ba cô cũng ở nội trú, nhưng nhà gần, hễ hơi khó chịu là về nhà ngay. Ốm mà phải ở một mình thế này, thật là thảm thương quá, cô đến Tây Thành lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cảm thấy cô đơn và tủi thân đến thế.
Việt Xán nhìn danh sách trò chuyện, đầu óc choáng váng, cô không nhịn được mà gửi cho Bạc Vãn Chiếu một tin nhắn WeChat: "Sốt cao muốn xỉu luôn rồi, thảm quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!