Bạc Vãn Chiếu nghe ra sự cẩn thận trong câu quan tâm đó, cô nhẹ nhàng trả lời: "Không đau nữa rồi."
Những điều khác không nói nhiều, Việt Xán cũng không hỏi thêm, quan hệ của họ hình như cũng chưa thân thiết đến mức có thể tâm sự, mặc dù cô thừa nhận mình đã ôm một tia hy vọng
--- hy vọng Bạc Vãn Chiếu sẽ chủ động nói gì đó.
Không biết có phải tâm lý nổi loạn trỗi dậy hay không, Bạc Vãn Chiếu càng tỏ ra vẻ ngoài không cho phép người khác đến gần, cô càng có một loại tò mò, muốn đến gần thử xem...
Nhưng Bạc Vãn Chiếu dường như sẽ không cho người khác cơ hội.
Việt Xán chọn một chủ đề không quan trọng để nói: "Cô vẫn chưa trả lời tôi."
Bạc Vãn Chiếu hỏi cô: "Trả lời gì?"
"Tôi làm người chơi cùng thế nào?" Việt Xán nhớ lại lúc hai người cùng ngã, nụ cười tự nhiên của Bạc Vãn Chiếu, quả là hiếm thấy.
Bạc Vãn Chiếu đánh giá: "Cũng chuyên nghiệp đấy."
Chuyên nghiệp? Thật là một cách miêu tả lạnh lùng và khách quan. Việt Xán nháy mắt với cô ấy, đắc ý cười nói: "Vậy có nghĩa là cô rất hài lòng về tôi?"
Bạc Vãn Chiếu cười nhạt, không nói gì.
Việt Xán cảm thấy người này quá "nhạt", chưa bao giờ thể hiện cảm xúc mãnh liệt, không thể nhìn thấy sự yêu ghét, vui buồn, quan tâm hay không quan tâm của cô ấy.
Sau khi chơi ở sân băng hơn một tiếng, khi họ rời khỏi căn cứ bí mật thì trời đã nhá nhem tối, ánh hoàng hôn phủ lên đường phố đông đúc xe cộ, trông như khung cảnh trong phim hoạt hình, tông ấm áp chữa lành.
Việt Xán lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
Bạc Vãn Chiếu thấy vậy liền dừng bước chờ cô ấy.
"Xong rồi." Việt Xán tùy tiện chụp hai tấm rồi nhét điện thoại vào túi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bóng dài nghiêng nghiêng trên mặt đất dính chặt vào nhau. Việt Xán vừa đi vừa nghĩ, có lẽ Bạc Vãn Chiếu đồng ý cùng nhau ra ngoài chơi, phần lớn là để đáp ứng yêu cầu của mình. Vì vậy, để một người đang có tâm trạng không tốt, ngược lại phải nhường nhịn mình...
Hành vi này hình như khá phiền phức.
Việt Xán đột nhiên đưa ra kết luận này. Cô hơi nghiêng người nhìn Bạc Vãn Chiếu, rồi hỏi một câu không đầu không cuối: "Cô có thấy tôi phiền không?"
Bạc Vãn Chiếu quay đầu lại.
"Nếu cô thấy tôi phiền, không cần chuyện gì cũng chiều theo tôi..." Việt Xán tiếp tục nói, suy nghĩ kỹ một chút, hình như cô luôn làm phiền Bạc Vãn Chiếu, mà Bạc Vãn Chiếu thì luôn vô điều kiện chiều theo cô.
Cô lẩm bẩm chưa nói xong, thì nghe thấy Bạc Vãn Chiếu nhẹ nhàng nói:
"Không thấy."
Việt Xán im lặng, ánh mắt dừng lại vài giây, cô thấy ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt Bạc Vãn Chiếu, một vẻ dịu dàng, có chút xinh đẹp. Cô không phân biệt được đây là lời nói thật của Bạc Vãn Chiếu, hay là một kiểu trả lời qua loa, dù sao thì cho dù Bạc Vãn Chiếu có thấy phiền, cũng sẽ không nói thẳng ra.
***
Ngày hôm sau, giữa trưa, Việt Xán và Chung Nhiên đang giải quyết bữa trưa tại nhà ăn.
Chung Nhiên nhìn đĩa thịt xào cà rốt mà những miếng thịt gần như không thể thấy được, than vãn liên tục: "Sắp thành thỏ rồi, ăn đi ăn lại cũng chỉ mấy món này, cuộc sống chẳng có chút hy vọng nào."
"Cố gắng thêm một tháng rưỡi nữa là có hy vọng thôi." Việt Xán cũng ăn cơm với vẻ mặt chán chường.
"Cuối tuần cậu thật sự nên đi xem phim với bọn mình..." Chung Nhiên không dám kéo Lạc Dương xem phim nữ x nữ có cảnh nóng ở nhà, hai người cuối cùng đã ra rạp chiếu phim. Nhân lúc ăn cơm, cô ấy say sưa kể với Việt Xán về bộ phim cuối tuần vừa xem.
Vừa hay đó là bộ phim hoạt hình được đánh giá cao đó, Việt Xán gắp mấy cọng gừng trong bát, thuận miệng nói: "Chiều hôm qua tớ đi xem rồi, cũng khá hay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!