"Giờ con không được nghĩ ngợi lung tung, việc học là quan trọng nhất." Đàm Trà tiện thể cảnh cáo Việt Xán một câu, "Nghe rõ chưa?"
"Con không nghĩ gì cả." Việt Xán bất lực, giải thích đến cả tám trăm lần rằng mình không hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng Đàm Trà vẫn ngày ngày nghi ngờ cô có xu hướng yêu sớm. Vừa nãy cô nghe chăm chú là vì tò mò câu trả lời của Bạc Vãn Chiếu, khó mà tưởng tượng được Bạc Vãn Chiếu sẽ yêu đương.
Đàm Trà thấy phản ứng của Bạc Vãn Chiếu hờ hững, hỏi lại, "Không có?"
Bạc Vãn Chiếu thành thật đáp, "Vâng, tạm thời cháu cũng không có ý định nghĩ đến mấy chuyện đó."
Câu trả lời này cũng không khác mấy so với dự đoán của Việt Xán.
"Vậy cũng tốt. Cháu luôn có kế hoạch của mình mà." Đàm Trà ngẫm nghĩ, với tính cách của Bạc Vãn Chiếu, ít nhất phải đợi khi công việc ổn định rồi mới cân nhắc chuyện tình cảm, dù sao sự nghiệp mới là nền tảng và nguồn gốc của cảm giác an toàn. Bà hiểu rõ Bạc Vãn Chiếu không giống những cô gái khác, trên người Bạc Vãn Chiếu có quá nhiều ràng buộc và xiềng xích, lựa chọn quá ít, dù là ở cái tuổi đáng lẽ phải tự do tùy hứng nhất, cũng không thể tùy hứng được.
Việc dạy kèm kết thúc vào lúc chạng vạng, Đàm Trà vốn định giữ Bạc Vãn Chiếu ở lại ăn tối, nhưng Bạc Vãn Chiếu nói có việc bận nên không ở lại. Một mặt cô không muốn làm phiền Đàm Trà, mặt khác cô quả thực có việc, tối nay cô phải đến viện dưỡng lão ở phía tây thành phố một chuyến...
Tần suất cô đến viện dưỡng lão ngày càng ít, có lẽ, cô có đến hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
***
Đôi tay khô héo như dây leo quấn chặt lấy cổ, kéo người ta vào vực sâu tăm tối vô tận.
Bạc Vãn Chiếu giật mình tỉnh giấc trong cảm giác rơi tự do mạnh mẽ, bất an, tim đập thình thịch, cô nhìn chằm chằm trần nhà ố vàng nứt nẻ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tỉnh giấc từ cơn ác mộng đã trở thành chuyện thường ngày của cô.
Trời còn sớm, bầu trời vẫn chưa sáng hẳn. Bạc Vãn Chiếu biết mình không thể ngủ lại được, dứt khoát dậy rửa mặt. Chất lượng giấc ngủ của cô vốn dĩ đã rất tệ, dù có uống melatonin và thuốc ngủ cũng không mấy hiệu quả, ngược lại còn dễ gặp ác mộng hơn.
Hôm nay trời nắng, nhưng hơi ấm của ánh mặt trời không thể xuyên qua được vào trong phòng, bị sự lạnh lẽo cách ly bên ngoài, không khí trong phòng vẫn âm u ẩm ướt.
Bạc Vãn Chiếu rửa mặt bằng nước lạnh để k*ch th*ch thần kinh tỉnh táo. Cô đứng trước gương, ánh mắt dừng lại trên cổ, những vết thương chói mắt, sau một đêm, màu sắc đã đọng lại thành màu xanh tím nhức mắt.
Cô không mấy bận tâm, cũng không cố tình che giấu. Có lẽ từ nhỏ đã quen rồi, trên người mang đủ loại vết thương.
Buổi sáng sớm có thể làm được rất nhiều việc, Bạc Vãn Chiếu bận rộn đến hơn tám giờ, sau đó điện thoại nhận được một tin nhắn WeChat.
Cô suy nghĩ một lát, đứng dậy ra khỏi nhà.
Bạc Vãn Chiếu đi đến đầu ngõ, người gửi tin nhắn WeChat cho cô đã đến, người gọi điện thoại cho cô ngày hôm qua cũng là người này. Đối phương là bạn học cùng nhóm nghiên cứu với cô, học kỳ này có nhiều giao tiếp hơn.
Vì một vài lý do, Bạc Vãn Chiếu từ khi vào đại học đã không ở ký túc xá, luôn ẩn hiện như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hầu như không ai biết cô thuê nhà ở đâu. Mãi đến lần liên hoan nhóm nghiên cứu trước, mọi người cùng đi chung xe về, người khác mới biết cô sống ở khu dân cư gần trường.
"Tài liệu mang đến rồi đây..." Người đàn ông trẻ tuổi tay cầm cốc cà phê, ánh mắt dừng lại trên cổ Bạc Vãn Chiếu, anh ta đổi giọng, "Cổ của cậu sao vậy, bị thương à?"
"Không có gì."
"Trông có vẻ nghiêm trọng, chuyện gì vậy?"
Đối mặt với câu hỏi, phản ứng của Bạc Vãn Chiếu rất thờ ơ, đối phương cũng nhận thấy Bạc Vãn Chiếu không muốn nói, bèn hỏi tiếp: "Hôm nay cậu có rảnh không?"
Bạc Vãn Chiếu không hỏi nguyên do, trả lời thẳng "không rảnh".
"Cuối tuần cậu cũng không nghỉ ngơi sao, liệu cơ thể có chịu nổi không?" Người đàn ông lại đưa cà phê, "Tiện đường mua một cốc, thấy lần trước cậu cũng uống loại này."
Bạc Vãn Chiếu không nhận, mà đi thẳng vào vấn đề: "Cậu tìm mình có việc khác?"
"Cũng không có gì. Chỉ là, nếu cậu gặp khó khăn, có thể nói với mình, thấy một cô gái như cậu vất vả quá, nếu cần giúp đỡ gì thì..."
Bạc Vãn Chiếu biết người này, nghe nói là phú nhị đại, cô ngắt lời anh ta, "Tại sao cậu phải giúp mình?"
Nếu một người không dưng muốn cho bạn thứ gì đó, phần lớn là muốn lấy đi thứ gì đó từ bạn. Thực tế đã sớm dạy cho cô đạo lý này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!