Chương 11: Vậy bây giờ cháu có thích ai không?

Giữa tháng Tư, điểm thi thử lần hai đã được công bố, cả lớp nhốn nháo, người vui kẻ buồn. 

Việt Xán thường không quan tâm đến điểm số, nhưng lần này cô hơi hào hứng hơn mọi khi, dù sao cũng đã chịu khó học thêm. 

Nhìn thấy bảng điểm, cô hơi ngạc nhiên, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: Yêu quái Bạc Vãn Chiếu này, cũng có chút bản lĩnh đấy chứ. 

Bỗng có người thốt lên: "Việt Xán, điểm của cậu bay vọt lên trời rồi à?" 

Sau đó, nhiều người vây quanh xem, "Có phải cậu học bài sau lưng tụi mình không?" 

"Chị ơi, chị làm thế nào vậy?"

Việt Xán bị các bạn xung quanh vây quanh ríu rít, những ngày học thêm vất vả trong kỳ nghỉ đông và cuối tuần cuối cùng cũng được đền đáp, thứ hạng của cô đã tăng lên trung bình khá của lớp. Cô học lớp thường, tuy xếp hạng trung bình khá nhưng điểm số cũng không quá cao, tuy nhiên so với bản thân hồi học kỳ trước thì đã là một kỳ tích. 

Chung Nhiên cũng lập tức chen vào, mắt tròn xoe ngạc nhiên, "Cậu nghiêm túc đấy à?! Trước đây cậu nói nghỉ đông sẽ học mười hai tiếng một ngày, mình còn tưởng cậu lừa mình. Xán Xán, cậu bỏ rơi mình rồi sao? Sau này mình không thể lấy cậu ra để so sánh nữa rồi." 

Việt Xán: "Rất tiếc, cậu không thể nữa rồi." 

Chung Nhiên nhăn nhó, mỗi lần bị gia đình mắng vì điểm kém, cô ấy sẽ luôn nói "Việt Xán còn được ít điểm hơn cả con", để kéo người khác xuống nước. 

"Được rồi, mình đau lòng vì cậu đấy."

Chung Nhiên chỉ nói đùa về chuyện đau lòng thôi, thật ra cô ấy rất vui khi thấy bạn mình tiến bộ, thậm chí còn vui hơn cả người trong cuộc.

Chiều hôm đó, trong buổi họp tổng kết, cô giáo chủ nhiệm Đường Hiểu Quân đã đặc biệt nêu tên Việt Xán, đây là lần đầu tiên Việt Xán được nêu tên vì được khen ngợi. Cô đã quen với việc làm một học sinh lười biếng, tình huống này khiến cô không thoải mái.

Sáu giờ chiều tan học, mọi người ùa đến nhà ăn.

Thông thường, mọi người đều có bạn ăn cơm cố định, bạn ăn cơm của Việt Xán ngoài Chung Nhiên ra còn có Lạc Dương của lớp trọng điểm bên cạnh. Lạc Dương là học sinh giỏi duy nhất trong nhóm ba người, là bạn từ thuở nhỏ của Chung Nhiên, Việt Xán cũng quen Lạc Dương nhờ Chung Nhiên.

"Lạc Dương, để mình nói cho cậu nghe, Xán Xán nhà chúng mình đã thành công rồi." Chung Nhiên vừa gặp người quen đã hớn hở kể lể.

"Sao vậy?"

"Cậu có biết cậu ấy tiến bộ bao nhiêu không?"

...

Chung Nhiên hăng say trò chuyện.

Việt Xán im lặng, cô sờ vào chiếc điện thoại trong túi, đang suy nghĩ xem có nên nhắn tin cho Bạc Vãn Chiếu về chuyện điểm số hay không.

Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định không nhắn.

Với số điểm ít ỏi này, cô không dám cho học bá xem, có gì đáng để khoe chứ.

Hơn nữa, cho dù có nhắn tin, cô cũng sẽ không nhận được lời khen ngợi nhiệt tình nào, cô có thể đoán được Bạc Vãn Chiếu sẽ trả lời qua loa ra sao.

Chung Nhiên thấy Việt Xán không nói gì, "Xán Xán, cậu đang ngẩn người ra đấy à?"

Việt Xán hoàn hồn, "Không có gì."

Chung Nhiên: "Sao cậu không thấy vui mừng gì cả?"

Việt Xán: "Phải vui mừng thế nào nữa?"

"Lần này cậu thi tốt như vậy, phải ăn mừng chứ. Cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi nhé? Hoặc đến nhà mình chơi game, bố mẹ mình không có nhà, xem phim cũng được, gần đây mình tìm được một bộ phim hay..." Nói đến phim, Chung Nhiên còn nháy mắt với Việt Xán.

Việt Xán hiểu ý, khỏi phải nói, chắc chắn là phim les rồi. Vì Lạc Dương vẫn đang ngồi bên cạnh, cô phải giữ bí mật cho Chung Nhiên, không thể nói thẳng ra, đành hỏi bóng gió: "Là phim gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!