Việt Xán nói: "Qua đây học."
Bạc Vãn Chiếu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Điều duy nhất không mấy ôn hòa trên người Bạc Vãn Chiếu chính là ánh mắt, mang theo sự kiên cường và sắc bén, vì vậy dù dáng người cô ấy mảnh khảnh yếu đuối, cũng không khiến người ta có ấn tượng nhút nhát yếu mềm.
Tiềm thức trong phản ứng này giống như đang nói "Thật hay giả vậy", Việt Xán giải thích: "Ở nhà không có không khí học tập."
Bạc Vãn Chiếu vẫn không biểu hiện gì.
Không muốn ở nhà, lại coi chỗ mình là nơi trú ẩn tạm thời rồi.
"Này, đừng có kỳ thị vậy chứ!" Việt Xán cãi lại. "Học sinh cá biệt như chúng tôi thì không được phép cố gắng học hành, vươn lên mỗi ngày, hướng đến một tương lai tươi sáng chắc?"
Bạc Vãn Chiếu nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Được chứ."
Rồi Bạc Vãn Chiếu lại hỏi: "Tôi có tạo ra không khí học tập sao?"
Việt Xán nghiêm túc đáp: "Cô lúc nào cũng tỏa ra khí chất học bá, một mình cân cả lớp ấy chứ."
Bạc Vãn Chiếu khẽ mỉm cười.
Nụ cười này thật khó hiểu, Bạc Vãn Chiếu vẫn thường cười như vậy, Việt Xán cảm thấy đó chỉ là một kiểu cười xã giao cho có lệ, không có ý nghĩa gì sâu xa. Rõ ràng là Bạc Vãn Chiếu đã hiểu nhầm ý của cô, cứ tưởng là cô đến để học bài nên mới đồng ý.
"Nếu cô không tiện thì thôi vậy, tôi về đây." Việt Xán cúi xuống định nhặt cây dù dưới sàn.
"Không có gì không tiện đâu."
Bạc Vãn Chiếu quay người lại tiếp tục sắp xếp bàn học.
Cây dù trong tay Việt Xán lại trượt xuống, cô ngước nhìn bóng lưng trước mặt, nhận ra rằng Bạc Vãn Chiếu thật ra... rất chiều mình.
Thậm chí có phần nuông chiều vô điều kiện. Việt Xán ngồi vào bàn học, chiếm gần hết chỗ để làm bài tập, có vẻ như đã quen với việc có một học bá ngồi bên cạnh giám sát khi học bài, nếu không sẽ thiếu bầu không khí học tập.
Bạc Vãn Chiếu tiếp tục công việc dịch thuật của mình.
Nhìn chằm chằm vào tờ đề tiếng Anh với những từ vựng dày đặc khiến đầu óc choáng váng, Việt Xán chán nản liếc nhìn sang phía đối diện, thấy Bạc Vãn Chiếu chỉ thỉnh thoảng uống nước mà không hề nghỉ ngơi.
Anh mắt Việt Xán lại dừng trên tay Bạc Vãn Chiếu đang cầm cốc nước, những ngón tay thon dài, gầy guộc đến mức lộ rõ mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay, còn có một vết bầm tím nhỏ do kim tiêm để lại tối qua.
Bạc Vãn Chiếu uống một ngụm nước, đặt cốc xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Lại mất tập trung rồi, tập trung vào học đi."
Đối mặt với lời nhắc nhở đúng lúc, Việt Xán nghẹn lời, yêu quái đối diện có thể tập trung làm hai việc cùng lúc sao?
Bạc Vãn Chiếu cúi đầu: "Có gì không hiểu thì hỏi tôi."
Việt Xán: "Tạm thời chưa có."
Bạc Vãn Chiếu: "Đừng có cứng đầu."
"..."
Việt Xán đã làm được nửa tờ bài tập tiếng Anh, thấy Bạc Vãn Chiếu vẫn chưa khỏe hẳn mà đã cố gắng như vậy, cô hỏi: "Hôm nay cô không nghỉ ngơi à?"
Bạc Vãn Chiếu: "Không cần, tôi đã khỏe rồi."
Việt Xán thầm nghĩ, rốt cuộc ai mới là người cứng đầu.
Mười hai giờ trưa, như thường lệ, có người mang bữa trưa đến, một trong số đó rõ ràng là được chuẩn bị đặc biệt cho Bạc Vãn Chiếu, bổ dưỡng và dễ tiêu hóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!