Chương 11: (Vô Đề)

1.

Hậu cung giải tán ngày thứ nhất.

Ô Giang nhớ Điềm Điềm.

Điềm Điềm là một trong những sủng phi của y, có vòng eo dịu dàng nhỏ nhắn tinh tế và bờ mông êm dịu ngon miệng như mật đào, quan trọng nhất là, ở trên giường chỉ cần nói một câu "Điềm Điềm, liếm liếm" là có thể an tâm hưởng thụ tư vị ngọt ngào môi lưỡi linh hoạt mang lại.

Giờ đây, y cô độc nằm trên long sàng, trong miệng hàm hồ lẩm bẩm, không biết là đang gọi Điềm Điềm hay liếm liếm.

Vị phi tử cuối cùng còn sót lại trong hậu cung, ngồi ở góc giường miễn cưỡng quạt quạt, cau mày nhìn y một hồi lâu, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi ra cửa điện phân phó mấy câu với tiểu thái giám ngủ gà ngủ gật bên cửa.

Quay người đi vào, sờ thấy mồ hôi trên gáy Ô Giang, đột nhiên kéo chăn, ôm hoàng đế bệ hạ mảnh mai thả xuống nền nhà.

"Ngươi nóng mà còn bọc kín mít như vậy."

Ô Giang mắt nổ đom đóm nằm nhoài trên nền đất lạnh lẽo, cả giận: "Bùi Cốt!"

"Hả?" Bùi Cốt ôm lấy chăn vỗ vỗ thả lại trên giường.

Ô Giang nhìn động tác của người nọ, cưỡng chế lửa giận, thầm nghĩ sủng phi cũng là muốn tốt cho mình, mình là minh quân không thể hở tí là phẫn nộ.

Bùi Cốt mới ra khỏi lãnh cung không tới hai ngày, hiển nhiên không nghĩ đến mình đã vinh dự được thăng làm "sủng phi", y trực tiếp đi qua Ô Giang nằm trên đất cầm lấy chén nước đường từ trong tay thái giám.

"Được rồi, vừa điềm điềm (ngọt ngào) lại có thể liếm đây, mau dậy đi."

Trên mặt Ô Giang bỗng dưng đỏ bừng, đôi mắt hoa đào mông lung nhìn ngón tay thon dài kia.

Thì ra, hắn định làm thế...

Tuy rằng phi tử này không hiểu việc lớn, không rõ phong tình, có điều bây giờ cũng không kén cá chọn canh được.

Ô Giang cởi long bào, gỡ bỏ lý y, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, cong môi cười với Bùi Cốt, đỡ mạn giường đứng lên, vươn tay về phía bát sứ...

—— Bép!

Ô Giang tủi thân sờ mu bàn tay sưng tấy.

Bùi Cốt mặt không biến sắc: "Trước khi ăn, phải rửa tay."

"..."

Ô Giang cắn răng, hiện nay hậu cung chỉ có thể độc sủng một mình ngươi, ta nhịn.

Dưới sự giám sát của Bùi Cốt y rửa sạch hai tay, không thèm đếm xỉa đến cái thìa sủng phi đưa tới, ngón tay thon dài trỏ chấm vào trong chén, sau đó trầm thấp thở một hơi, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Bùi Cốt, duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp ngón tay.

Đây chính là thủ đoạn trêu ghẹo người ta ngọt ngào nhất.

Nhưng mà làm Ô Giang thất vọng chính là, Bùi Cốt hoàn toàn không có thần sắc động lòng, gật gật đầu tự nói: "Thì ra 'điềm điềm liếm liếm' là ý này."

Ô Giang trơ mắt nhìn sủng phi nhà mình đầy thương hại sờ sờ đầu mình, vuốt vuốt tóc mình, vỗ vỗ vai mình.

"Thân là dòng dõi đế vương, từ nhỏ thiếu hụt tình thân, còn giữ chút thói quen mút ngón tay là bình thường, bệ hạ đừng ngại."

Ô Giang hít sâu một hơi, trấn an bản thân —— sau khi hậu cung giải tán chỉ có Bùi Cốt trong lãnh cung ở lại, có thể thấy được hắn yêu mình tha thiết, không thể phụ lòng hắn lần nữa.

Yên tĩnh một lúc, Ô Giang thâm tình nói với Bùi Cốt: "Ngươi bằng lòng ở lại hậu cung, lòng trẫm cũng được an ủi."

Bùi Cốt cười nói: "Nơi này ăn ngon uống tốt, có người hầu hạ, vì sao phải đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!