Văn Trạch Lệ: Đó đều nhờ cậu.
Chu Dương đi chân trần trên thảm, lát bạc hà trong miệng bị cắn nát thành từng mảnh, biểu tình lười biếng mà gõ phím.
Chu Dương: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bất quá Thẩm Hách cũng thế.
Ánh mắt có chút nóng nảy đột nhiên tỉnh lại, nhắn xong, đem điện thoại đặt ở đầu giường, Chu Dương đứng dậy, tùy ý mặc quần áo, mở rèm cửa nhìn ra ngoài, xoay người xuống lầu, đi chạy bộ buổi sáng.
Hơn bốn mươi phút sau trở về, mồ hôi theo trán lăn xuống, anh lười biếng đẩy cửa sắt ra, đi vào phòng.
Bảo mẫu Lục đến quét tước, nhìn thấy anh trở về, thuận tiện làm bữa sáng, cầm đồ dùng vệ sinh đứng bên ngăn tủ, cười nói: "Trở về ối hôm qua sao?"
"Ân." Chu Dương cầm khăn lông chà lau tóc, ánh mắt đã không còn nóng nảy, mang theo chút nhàn nhạt ý cười, "Buổi sáng ăn gì thế?"
"Bánh bao cậu thích." Dì Lục được một người bạn của Chu Dương giới thiệu, bà vẫn luôn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của anh.
"Được."
Nói xong, chân dài đi trên thang lầu, thân ảnh cao lớn biến mất ở cuối cầu thang.
Một lát sau, Chu Dương mặc áo sơmi quần tây xuống, cổ áo sơmi áo hơi mở, mới vừa ngồi ăn bữa sáng, trợ lý Lục đã lái xe tới đợi ở bên ngoài.
Dì Lục bưng sữa bò ra, nói: "Hôm nay không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Còn chút chuyện phải xử lý." Ăn xong bữa sáng, Chu Dương dùng đầu ngón tay lau khóe môi dính sữa bò, lau vào khăn giấy, cầm di động ra cửa.
Nhìn thấy trợ lý Lục, Chu Dương thuận tay ném cho anh ta một túi đựng đồ ăn sáng.
Trợ lý Lục tiếp nhận tới, cảm kích nói: "Cảm ơn Chu tổng."
Sau khi lên xe, di động của Chu Dương vang lên, chân dài giao điệp, anh cầm lên, liếc mắt nhìn lướt qua bất động sản trồng có hàng liễu rũ xuống bên hồ, anh dừng một chút.
Lúc này ở vị trí lái xe, trợ lý Lục hỏi: "Chu tổng, trực tiếp đi Diệu Lâm sao?"
Dương liễu bị gió thổi đến phiêu diêu, chuồn chuồn lướt trên mặt hồ.
Chu Dương: "Đi Phí Tiết."
Trợ lý Lục sửng sốt, đi Phí Tiết làm gì? Hôm nay muốn nói chuyện xí nghiệp công nghiệp quân sự bên này, loại này có liên quan gì đến Phí Tiết?
Hay Chu tổng vẫn còn chuyện chưa xử lý xong?
Trợ lý Lục: "Nga, được."
Vì vậy, anh điều chỉnh, lái xe đến Phí Tiết, còn chần chờ, nói: "Hôm nay Phí Tiết đều nghỉ phép..."
Thanh âm rất nhỏ.
Nam nhân phía sau đang chống cằm thưởng thức bật lửa, đàm luận cùng Lý Dịch về công nghiệp quân sự kia, có lẽ không nghe được, cũng không trả lời.
Trợ lý Lục cũng không nói lại lần thứ hai.
Xe đến Phí Tiết, điện thoại Chu Dương vừa lúc nói xong, anh quay đầu vừa thấy, nhìn đến LOGO màu đỏ, nhẹ nhàng nhướng mày.
Quay đầu lại nhìn về phía trợ lý Lục.
Trợ lý Lục lau lau tay, xem anh như vậy, cũng ngẩn ngơ, đang muốn nói chuyện.
Chu Dương dường như nghĩ hình như anh nói muốn tới Phí Tiết, cho nên không nói lời nào, đẩy cửa xe, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, trợ lý Lục nhanh chóng đuổi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!