Trans: Meow
Beta: Lam Lam
Ở đây, chỉ có Tô Hảo là bình tĩnh nhất. Cô nhìn Lý Tú đang hoảng hốt rồi nhẹ nhàng mỉm cười nói với Chu Dương: "Trò chuyện gì đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ giữa phụ nữ với nhau thôi, cô ấy giới thiệu cho em vài bộ đồ, Lý Tú rất dễ thương đấy."
Sáu từ cuối cùng vừa bật thốt ra đã khiến mọi người vô cùng bất ngờ, ngay cả Chu Dương cũng vậy.
Lý Tú trừng mắt, hậm hực liếc nhìn Tô Hảo.
Ở đầu dây bên kia, Chu Dương hơi nheo mắt, anh nhặt cây bút mực lên rồi nói: "Thật sao? Có thể dễ thương như em không?"
Tô Hảo cười nói: "Tụi em là hai mẫu người khác nhau mà."
Chiếc bút mực của Chu Dương lại rơi xuống đất.
Mấy giây sau, anh nhỏ giọng nỉ non: "Vợ yêu ơi, về nhà anh quỳ nhận tội với em được không?"
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ loa điện thoại, vừa cưng chiều lại vừa rén, có vẻ như đã quá quen rồi. Sắc mặt của mọi người đang có mặt ở đó lập tức thay đổi, khiến cho đến cả Tô Hảo cũng không thể nào tin nổi những gì mình vừa mới nghe thấy. Sắc mặt Tô Hảo cũng thay đổi, cô nhỏ giọng đáp: "Anh cứ bận xong công việc của anh đi, thật là."
Lần nào cũng dùng chiêu này để đối phó cô.
"Em cúp máy đây." Tô Hảo nói.
"Được." Nói xong, Tô Hảo cúp máy trước rồi Chu Dương mới cúp máy.
Thứ tự như vậy càng thể hiện rõ vị thế của Tô Hảo. Lý Tú không đứng vững nổi nữa, cô ta nhìn Tô Hảo một lượt từ đầu đến chân cũng chẳng tìm ra có điểm gì có thể khiến Chu Dương thích cô đến vậy. Nhưng nhiều hơn cả, cô ta đang cảm thấy sợ hãi, lần trước Chu Dương đã cảnh cáo cô ta, nhưng bản tính bướng bỉnh lại khiến cô ta không muốn chịu thua.
"Chị Tô Hảo, chị…" Cô ta định nói gì đó, nhưng lại nhận ra rằng vừa rồi Tô Hảo cũng chẳng nói gì nhiều, thậm chí còn khen cô ta dễ thương.
Hơn nữa, giọng điệu của Tô Hảo không hề có chút khó chịu nào, đúng thật là một lời khen dịu dàng. Điều này khiến Lý Tú cảm thấy khó chịu, như mắc kẹt ở giữa, không biết nên làm gì. Cô ta cũng không dám để lộ hình xăm trên cổ áo, thậm chí còn đưa tay lên kéo lại. Nhưng Tô Hảo lại nhìn sang, liếc nhẹ xương quai xanh của cô ta.
Sau đó, Tô Hảo mỉm cười hỏi Lý Tú: "Em có quen bạn gái cũ của Chu Dương không?"
Lý Tú sững người, lập tức ngẩng đầu lên đáp: "Có quen."
"Quen hết à?" Tô Hảo cười nhẹ, giống như chị gái lớn đang hỏi chuyện một đứa trẻ. Lý Tú mím môi, đáp: "Quen kha khá."
Tô Hảo ừ một tiếng: "Biết chơi mạt chược không?"
Lý Tú: "Cái đó có gì mà không biết."
Tô Hảo gật đầu: "Vậy thế này đi, ngày mai em hẹn họ đi, mấy người chúng ta gặp nhau, chơi vài ván mạt chược. Các em là một đội, còn mình chị một đội. Nếu các em thắng, chị sẽ chia tay với Chu Dương, còn nếu chị thắng thì…"
Cô đưa tay chạm nhẹ vào cổ áo của Lý Tú, nói: "Thì em phải xoá cái hình xăm kia đi cho chị, được chứ?"
Lý Tú lập tức kéo chặt cổ áo lại, không thể tin nổi mà nhìn Tô Hảo: "Chị nghiêm túc đấy à?"
Tô Hảo đáp: "Đương nhiên. Chị cũng tò mò lắm, không biết bạn gái cũ của Chu Dương trông như thế nào, dù sao chị cũng là một trong số bạn gái của anh ấy mà."
Nhân viên bán hàng cùng Kỳ Kỳ đứng bên cạnh nhìn Tô Hảo nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy thì trong lòng thầm phản bác: Cô là chính thất mà? Đây là đãi ngộ của chính thất mà!! Má ơi, cô khiêm tốn quá!!
Tô Hảo rời khỏi Chu Dương, Tô Hảo với Chu Dương chia tay, đây đúng là một sự cám dỗ không hề nhỏ.
Huống chi lại là ba đấu một nữa chứ.
Lý Tú nhìn chằm chằm Tô Hảo, lòng hiếu thắng bỗng hừng hực nổi lên: "Được, cứ quyết định vậy đi."
Tô Hảo khẽ mỉm cười: "Chị nói được làm được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!