Chương 69: (Vô Đề)

Editor: Khanh Lam

Người thế hệ trước thì gọi là "sợ vợ", thế hệ trẻ bây giờ thì nói là "vợ quản nghiêm". Mọi người có mặt ở đây đều là những ông lớn có tiếng nói trong giới kinh doanh, ai nấy đều đã tu luyện thành tinh từ lâu rồi.

Lời nói của Chu Dương là thật hay giả, họ chỉ cần liếc mắt là biết ngay.

Ba ông cụ nhìn nhau.

Ông Nhiếp lên tiếng: "Chu Dương, thật sự không có chuyện gì à? Sao nghe nói có mấy video bị rò rỉ ra ngoài?"

Vừa nói ra câu này, Chu Dương mới nhận ra, giọng điệu của anh gần như là theo phản xạ, đừng nói là các ông cụ không tin, bản thân anh cũng cảm thấy chẳng tin nổi.

Anh lập tức mỉm cười, ăn một quả cherry, ánh mắt cong cong: "Ông Nhiếp, tin tức của ông nhanh thật."

Điều này giống như thừa nhận.

Ông Nhiếp cười: "Chu Dương, nhìn chẳng giống cậu chút nào cả."

Chu Dương mỉm cười, không trả lời.

Ông Tiêu tỏ vẻ không đồng ý: "Đàn ông đàn ang như cậu sao lại để danh tiếng của mình ra nông nỗi này?"

Ông Nhiếp đáp lại: "Ông Tiêu, ông chưa biết rồi. Giới trẻ bây giờ không như chúng ta hồi xưa nữa, giờ phụ nữ có địa vị cao. Mặc dù đàn ông "sợ vợ" là một chủ đề, nhưng cũng chứng tỏ họ có tình có nghĩa."

"Phụ nữ là phụ nữ, đàn ông là đàn ông, phụ nữ chỉ nên lo chăm sóc gia đình thôi, sao còn phải quản lý đàn ông chứ? Đạo lý ở đâu ra vậy?" Ông Tiêu vẫn không đồng tình, ánh mắt nhìn Chu Dương có ý đồ muốn dạy dỗ: "Danh tiếng xấu là có điểm yếu rồi."

"Cảm ơn ông Tiêu." Chu Dương đứng dậy, rót thêm rượu cho ông, tiếp lời.

Ông Tiêu nhận rượu, vẫn uống một ngụm.

Ông Nhiếp lại nói: "Dù sao thì mấy cậu thanh niên ở Lê Thành làm cũng tốt đấy chứ."

Ông Tiêu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sắc bén như chim ưng, ông không phủ nhận, chỉ nhìn Chu Dương một cái rồi nói: "Đúng đấy, có tương lai hơn đám con cháu của tôi nhiều. Trong xã hội này, có được những người bạn cùng chí hướng và sẵn sàng xả thân vì mình cũng là phúc phần lớn lao."

"Đúng chứ? Ông không phủ nhận được điều này đúng không? Vậy tôi nói với ông cái này, mấy người ở Lê thành này…." Ông Nhiếp nhìn Chu Dương một cái, Chu Dương đột nhiên có dự cảm không lành.

Ông Nhiếp chỉ dừng lại một lúc, rồi lại nói: "Mấy người ở Lê Thành có một biệt danh, gọi là "Team quỳ Lê Thành", đúng không, Chu Dương?"

Chu Dương: "…"

"Đó là gì vậy?" Ông Tiêu sửng sốt.

Lúc này ông Tần mới lên tiếng xen vào: "Quỳ với vợ đấy."

Ông Tiêu nghe vậy, mặt cứng đờ như bị sét đánh.

Ông Nhiếp cười lớn, cười đến mức ho sặc sụa, Chu Dương vẫy tay gọi phục vụ mang khăn tay đến. Ông Nhiếp cười đủ rồi, dựa người ra sau nói: "Cháu tôi sau này chắc chắn sẽ không giống mấy cậu đâu."

Chu Dương cười khẩy: "Ông Nhiếp, ông tự tin quá rồi."

Ngày trước, anh cũng tự tin như thế đấy.

Ông Nhiếp xua tay, tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ.

"Chu Dương…" Ông Tiêu lộ vẻ mặt khó tả: "Là thật à?"

"Ông Tiêu, chi bằng ông hỏi Giang Úc xem thế nào?"

Ông Tiêu: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!