Trans: Mễ Mễ + Diệu Huyền
Có vẻ Chu Dương đã say mèm rồi, nghe thấy câu này, anh li3m khóe môi rồi nở nụ cười, đột nhiên dùng sức kéo Tô Hảo vào lòng.
Tô Hảo theo phản xạ dùng đầu gối chống lên ghế sofa, Chu Dương lại tách đầu gối cô ra, xoay người đ è xuống.
Bịch.
Tô Hảo ngã vào sofa, Chu Dương đè lên người cô, anh cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm, vì uống quá nhanh nên rượu hơi tràn ra ngoài, men theo khóe môi chảy xuống. Anh cúi đầu, hôn lấy bờ môi cô, miệng Tô Hảo nồng nặc mùi rượu.
Ly rượu bị ném ra ngoài.
Choang.
Trang trại rượu đột nhiên tối đen, cửa cũng bị đóng lại, không một tiếng động, chỉ còn lại ánh đèn bàn soi rọi không gian riêng tư này. Ở đây không chỉ có ghế sofa, mà còn có giường và thảm trải sàn mềm mại, phía sau là tủ rượu, ngay cả trong những khe gỗ cũng thoang thoảng mùi rượu.
Mà lúc này, ngoài hương rượu, còn lờ mờ có thể nghe thấy vài âm thanh hỗn loạn khác.
Ngón tay thon dài của Tô Hảo đẩy anh ra, một bàn tay khác bám vào ghế sofa, cô cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng động, chỉ còn lại vẻ quyến rũ trên khuôn mặt.
Tóc tai cô bù xù, hơi thở thì gấp gáp. Chu Dương vén tóc cô lên, vừa ôm chặt vừa hôn say đắm lên tai cô: "Không cần kiềm chế, ở đây không có ai cả, tối nay chúng ta làm nhiều hơn lần trước một lần nhé?"
Tô Hảo rưng rưng nước mắt, lắc đầu.
Chu Dương cười khẽ, ban nãy hốc mắt anh còn hơi đỏ, giờ đây chỉ còn lại vẻ phong lưu. Anh ôm eo cô đứng dậy, Tô Hảo há miệng cắn vào vai anh, đầu lông mày mang theo sự nhẫn nại, nhưng anh càng nhúc nhích thì cô càng không kiềm chế được: "Chu Dương… Anh là đồ thần kinh…"
"Ồ?" Chu Dương cười, không tiếp tục nữa, anh đứng im tại chỗ, nắm cằm cô, nhìn xuống.
Tô Hảo quay đầu đi không cho anh nhìn, chỉ để lại một bên má, vì động tác này mà cổ kéo căng, Chu Dương tiến sát lại, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, rồi từ từ dùng sức hơn, anh nhỏ giọng nói: "Anh yêu dáng vẻ này của em chết mất."
Vừa kìm nén lại cực kỳ quyến rũ.
Hình ảnh này khiến anh nhớ lại đêm đó khi cô bị sốt cao ở khách sạn Hải Thành.
Vẻ đẹp của cô khiến người ta điên đảo.
Chắc hẳn thời niên thiếu anh bị mù nên mới bỏ lỡ cô.Hai tiếng sau, Tô Hảo tỉnh dậy trong chiếc váy ngủ mỏng manh, cô mệt đến nỗi về sau không còn chút ý thức nào nữa, hôn mê luôn.
Lúc tắm rửa cô cũng trong trạng thái mơ màng, phòng tắm của trang trại rượu này vô cùng rộng, đầu ngón tay cô run rẩy, chân cũng đứng không vững, Phải nhờ Chu Dương giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, cổ cô đỏ bừng, nhắm mắt lại.
Một lồ ng ngực ấm áp áp sát vào lưng cô, Chu Dương nghịch sợi tóc cô: "Em dậy rồi à?"
Tô Hảo không động đậy, vẫn nằm nghiêng người, cô "vâng" một tiếng, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh mò mẫm điện thoại trên tủ đầu giường, Chu Dương đưa tay ra giữ cô lại, nói: "Chưa tới mười giờ, vẫn còn sớm."
Là mười giờ tối.
Tô Hảo nhẹ nhàng giãy giụa.
Chu Dương ôm cô lại, nói: "Anh bảo mẹ gọi cho dì Thành rồi, bảo dì ấy là tối nay em qua đêm ở nhà anh."
Tô Hảo mở to mắt, quay người nhìn anh.
Ánh sáng nơi đây rất lờ mờ, gương mặt góc cạnh của Chu Dương cũng ẩn trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra ý cười từ trong đôi mắt anh, Chu Dương nhướng mày.
Tô Hảo: "Anh cũng biết sắp xếp đấy."
"Hả?" Chu Dương vừa nghe thấy lời cô nói, lưng chợt cứng đờ, sau đó phát hiện giọng điệu của cô không phải kiểu sắc bén, anh lập tức thả lỏng chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!