Chương 67: (Vô Đề)

Trans: QingFang

Chung cư của Đường Nhuệ cũng nằm ở trung tâm, trước cửa là đường lớn, xe cộ qua lại tấp nập, đèn xe nhấp nháy. Đèn đường soi sáng in rõ bóng người trên nền đất. Lúc này, bên ngoài chung cư lại chìm trong yên tĩnh, cà vạt của Chu Dương được tháo ra, nhưng anh không lấy xuống mà để buông thõng 2 bên.

Đôi mắt anh luôn chất chứa tình cảm, mang theo một chút hoảng sợ, cằm nghiến chặt đầy căng thẳng.

Tâm trạng Tô Hảo vô cùng phức tạp, hơi muốn tiến lên vuốt má anh, nhưng vừa nghĩ đến những việc mà anh đã làm thì chút dịu dàng trong ánh mắt cô đều hóa lạnh lùng.

"Vợ à…" Anh khẽ gọi.

Thật sự hơi đáng thương.

Tô Hảo mím môi: "Không phải em đã nói rồi sao? Một tháng không được gặp nhau, anh bình tĩnh lại chút đi."

Anh cười lạnh lùng: "Đó chẳng phải là em đơn phương nói ra sao?"

Tô Hảo khựng lại: "Lời em nói không có ý nghĩa ư?"

Chu Dương nghiến răng, nếu lời cô nói không có ý nghĩa, anh cũng không cần thiết phải chạy đến đây. Nghĩ đến đây, anh kéo nhẹ cổ áo, sau đó gập đầu gối.

Tô Hảo thấy vậy, lập tức bước tới túm lấy cổ áo anh, nhỏ giọng nói: "Không được quỳ."

"Anh làm sai, cần phải xin lỗi em." Chu Dương trở tay nắm lấy mu bàn tay cô, giọng nói rất nhỏ: "Chỉ cần em đừng bắt anh không gặp em một tháng là được."

"Đang ở ngoài đường, là nơi công cộng đấy!" Tô Hảo cũng không nhịn được, cắn răng nói.

"Anh không quan tâm."

Chu Dương liếc nhìn nơi này, lông mày mang theo sự khinh thường: "Ai cũng nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, chồng cũ của em cũng vậy, thế thì hãy để anh ta nhìn cho rõ anh có thể vì em mà làm đến mức nào."

Anh nói bóng gió.

Tô Hảo nhất thời không hiểu được ý của anh.

Cô cau mày.

Nhưng đã không hiểu thì cô cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ nắm chặt cổ áo anh, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh còn dây dưa nữa thì không chỉ là một tháng thôi đâu."

Con ngươi của Chu Dương co lại, khàn giọng hỏi: "Em nói gì?"

"Em nói, nếu anh còn dây dưa nữa thì không chỉ là một tháng thôi đâu." Tô Hảo kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, giọng điệu vẫn kiên quyết. Chu Dương nhìn cô chằm chằm, sau đó anh cắn răng, giữ chặt lấy tay cô rồi cúi đầu, hôn lấy môi cô. Tô Hảo sửng sốt, cô vùng vẫy, nhưng Chu Dương ôm chặt eo cô, hung hăng mà hôn cô, Tô Hảo có đánh thế nào cũng vô dụng, ngón tay anh đã giữ chặt mặt cô, nâng lên.

Đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, Tô Hảo hít thở khó khăn, cô rụt vai, khẽ kêu lên. Anh cắn nhẹ môi dưới của cô rồi khẽ ma sát vài lần, nói: "Em nói bao lâu?"

Tô Hảo thấy choáng váng, trán tựa vào cổ anh, đầu ngón tay cô có chút run rẩy, níu lấy áo sơ mi của anh, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "Một tháng."

"Anh bình tĩnh lại chút đi."

Lần này Chu Dương lại dứt khoát: "Được."

Anh cúi đầu, lòng bàn tay xoa nhẹ thắt lưng cô, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe hơi màu đen đang bật đèn cảnh báo hai bên, sau đó buông cô ra. Tô Hảo lấy lại bình tĩnh, cô lùi lại một bước, còn Chu Dương thì quỳ gối xuống, nắm lấy cổ chân cô kéo về trước. Anh cầm sợi dây giày bị tuột của cô, cẩn thận buộc lại. Tô Hảo sững sờ, giấu tay sau lưng.

Anh hôn quá dữ dội.

Cô vẫn còn đang run rẩy.

Sau khi buộc xong, Chu Dương đứng dậy, lấy lại cà vạt từ tay cô rồi nói: "Bố mẹ Đường Nhuệ sẽ hiểu mà, em đừng lo."

Tô Hảo không lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!