Trans: Mễ Mễ + Trang
Beta: Lam Lam
Rèm cửa phòng sách kéo kín, ánh sáng trong phòng lờ mờ, Tô Hảo siết chặt bọc ghế sofa, mạch máu ở đầu ngón tay nổi lên. Trán cô áp sát vào tay vịn ghế sofa, chưa kịp nói câu nào thì môi đã bị Chu Dương chặn lại, cuốn lấy, anh ôm cô từ phía sau, đôi môi mỏng di chuyển lên trên, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Thêm một lần nữa? Nhé?"
"Em chóng mặt lắm."
Anh khẽ cười, hôn lên vành tai cô: "Thế thì không phải còn sướng hơn sao?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Dương cười, lại một lần nữa áp sát cô.
Bàn tay to lớn của anh đưa ra nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Anh tựa như thần thánh, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào thân hình và khuôn mặt cô.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng sách reo lên.
Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Tô Hảo bỗng nhiên mở to mắt, Chu Dương che miệng cô lại rồi suỵt một tiếng.
Tiếp đó, đầu ngón tay Tô Hảo bấu chặt vào ghế sofa, đôi mắt ngập nước nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa, cô lấy chân đạp anh hai cái thật mạnh.
Nhưng anh vẫn không buông tha cho cô
Cô ngồi thẳng người lên, cắn vào vai anh, Chu Dương nhíu mày, cười khẽ, nghiêng đầu chặn lại đôi môi cô, chặn cả âm thanh và hàm răng lanh lợi kia của cô."Tô Hảo đâu rồi?"
"Anh không biết."
Tô Thiến tóm Chu Cần Khải lại hỏi, hai vợ chồng đứng ở ngoài cửa phòng sách của Chu Dương, giác quan thứ sáu của Tô Thiến mách bảo bà rằng Tô Hảo ở trong phòng sách, nhưng Chu Cần Khải lại không dám nghĩ đến việc này, suy cho cùng ông vẫn hiểu chút ít về tính nết của con trai mình.
Tô Thiến nghiến răng nói: "Bảo dì mang chìa khóa lên đây, em phải vào coi sao."
Chu Cần Khải nắm tay bà: "Thôi mà em, hơn nữa phòng sách của Chu Dương cũng đâu có chìa khóa dự phòng, chúng ta không vào được đâu."
Tô Thiến ôm đầu nói: "Em chóng mặt quá."
Chu Cần Khải: "Anh đỡ em vào phòng nhé?"
"Anh gọi người canh chừng phòng sách đi."
Chu Cần Khải ngẩn người một lúc mới nói: "Chỗ này có camera, lát nữa chúng ta xem nhé?"
Lúc này Tô Thiến mới sực nhớ ra: "Ừ nhỉ, còn có camera."
Nói xong, bà kéo Chu Cần Khải xuống lầu: "Về phòng xem camera."
Chu Cần Khải gật đầu, ông liếc nhìn cửa phòng sách vẫn đang đóng chặt rồi thở dài, ôm Tô Thiến đang hơi hơi say xuống lầu, phòng ngủ của họ ở tầng hai.
Phòng của Thành Linh cũng được sắp xếp ở tầng hai, tầng ba có một phòng ngủ chính, phòng sách và một phòng ngủ phụ, do chẳng còn cách nào nên họ mới sắp xếp phòng của Tô Hảo ở tầng ba.
Nếu biết trước sẽ như thế này thì đã để Tô Hảo ở chung phòng với Thành Linh rồi.
Hai vợ chồng xuống đến tầng hai, sau khi vào phòng, Tô Thiến tựa vào ghế sofa, bảo Chu Cần Khải mau chóng lấy máy tính bảng ra. Tô Thiến cố gắng chịu đựng cơn choáng váng, cầm máy tính bảng lên xem. Khoảng hai mươi phút sau, cả ngôi biệt thự chìm trong sự tĩnh lặng, cửa phòng sách tầng ba mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi và quần dài rộng thùng thình, đi chân trần ôm Tô Hảo đi ra. Quần áo trên người Tô Hảo xộc xệch, tóc cô rối tung, đôi chân dài và đầu gối có những vết xanh tím.
Cô rất chóng mặt, tựa đầu vào ngực Chu Dương, cổ áo hơi mở để lộ ra nào là dấu hôn và vết cắn, trải rộng khắp một mảng lớn. Vào đến phòng ngủ phụ, Chu Dương bế cô thẳng vào phòng tắm, anh xả nước đầy bồn rồi đặt cô vào trong khiến nước tràn ra ngoài theo mép bồn tắm.
Chu Dương lại cởi thêm vài nút áo, nhìn cô, mấy giây sau, anh cúi người chống tay vào mép bồn tắm rồi hôn lấy cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!