Chương 41: (Vô Đề)

Giang Thị thuộc đô thị cấp ba, ngoại trừ khu vực trung tâm thành phố tương đối phồn hoa thì còn lại đều là những con đường ngõ hẻm mang nặng dấu vết lịch sử, đầu hẻm cuối ngõ diện mạo loang lổ xưa cũ, Tô Hảo kéo hành lý bước vào hàng hiên, đi qua hàng hiên mới đi vào tiểu khu, không ít hàng xóm trong tiểu khu đang ngồi ghế cạnh bờ cây xanh trò chuyện phiếm, thấy Tô Hảo thì chào hỏi.

"Tô Hảo đã về rồi sao?"

"Ai nha, mập lên rồi."

"Mẹ con đang ở nhà đấy, phỏng chừng lại chăm hoa rồi."

"Bây giờ trông có vẻ sung sức hẳn lên."

Cô đến Lê Thành gần bốn tháng mà nhóm hàng xóm giống như Tô Hảo chỉ đi mua đồ ăn về mà thôi, một đám người đều rất nhiệt tình.

Tô Hảo hướng họ mỉm cười, gọi từng người một.

"Dì Ngũ, dì Lục."

Gọi rất chính xác, không có nửa điểm xa lạ, chào hỏi xong, Tô Hảo rẽ vào hàng hiên lên thang lầu, nhà ở tận lầu sáu nên đi rất mệt, trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, Tô Hảo lấy chìa khóa mở cửa, hành lý đẩy mạnh vào liền thấy Thành Linh đứng bên cửa sổ, đang ngắm hoa.

Thành Linh che miệng ho khan một chút, sau khi nhìn đến cô: "Đã về rồi sao, trong bếp có cơm, mau ăn nào."

"Vâng, mẹ vẫn còn ho sao?" Tô Hảo không vội, đặt chìa khóa xuống, lật xem thuốc trên mặt bàn, người tuổi lớn tật xấu gì cũng có, mấy năm trước phát hiện Thành Linh đường máu cao, không chú ý nên phát triển thành tiểu đường, sau đó là gan nhiễm mỡ và tăng huyết áp.

Bụng thường xuyên đau, đau nửa đầu, cao huyết áp, có thể cảm thấy chóng mặt cả ngày, hiện giờ phải dựa vào thuốc để khống chế, còn phải hạn chế thức ăn.

"Tối hôm qua hơi cảm lạnh, cổ họng ngứa ngáy." Thành Linh đặt cánh hoa xuống, nói: "Mẹ mang hoa đến Lê Thành được không?"

"Được chứ, mẹ muốn mang cái gì thì mang cái đó." Trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt, có lẽ hôm nay nấu thuốc, Tô Hảo thấy thuốc không thiếu thì xoay người vào bếp dọn cơm cùng đồ ăn ra, Thành Linh trước kia rất thiên về nấu ăn nhưng vì thân thể hiện tại, không dám cho quá nhiều muối và dầu, vì thế món ăn trở nên khá nhạt nhẽo.

Tô Hảo mặt không đổi sắc mà ăn hết, trên đường sắt cao tốc cô chỉ ăn một cơm hộp.

Thành Linh xoa eo đi tới ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn, cũng nói: "Cảm thấy con hơi béo hơn so với trước khi đi công tác."

Tô Hảo ăn xong bát canh vô vị, lấy khăn giấy lau lau khóe môi: "Đúng vậy, bên kia ăn ngon uống tốt, chỗ ở cũng tốt nữa."

Chu Dương theo đuổi cô, một ngày ba bữa đều sắp xếp hết, lại không vận động nên tự nhiên sẽ béo lên.

Thành Linh thấy cô ở Lê Thành có được khí sắc này thì vui mừng rất nhiều.

Trên lầu có người khuân vác đồ, kẽo kẹt một tiếng.

Thành Linh nhìn Tô Hảo, Tô Hảo vờ như không thấy ánh mắt Thành Linh, bưng chén bát vào bếp, Thành Linh cũng là một người thích sạch sẽ, dọn dẹp phòng bếp rất sạch nhưng rác vẫn còn đặt ở nơi đó, Tô Hảo khom lưng đem túi đựng rác nhấc lên, buộc chặt rồi đi ra.

Thành Linh còn ngồi bên bàn ăn, nói: "Đường Duệ kia..."

"Con biết, đã trở lại sao." Tô Hảo nói tiếp lời, đi tới cửa: "Đợi chút con đi thăm chú Đường, họ cũng không xa lắm."

Cửa kéo ra, lời nói vừa dứt, cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân, một nam nhân mặc áo sơmi quần dài đi xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Hảo trố mắt sau đó buông túi đựng rác trong tay, nói: "Đã lâu không gặp."

Đường Duệ cầm trên tay một phần trái cây đã được cắt, nhìn Tô Hảo cười: "Đã lâu không gặp, mẹ anh nói em hẳn đã tới rồi nên làm trái cây mang xuống."

Tô Hảo đứng thẳng người, duỗi tay: "Cảm ơn anh."

Đường Duệ đi xuống đem hộp trái cây truyền qua, Tô Hảo tiếp nhận: "Vào ngồi không? Vừa mới nghe thấy tiếng động trên lầu, làm sao vậy?"

"Không có việc gì, là Đường Oánh đem vở quăng rớt trên mặt đất." Đôi mắt Đường Duệ dừng trên Tô Hảo, cô thực sự đã hồng hào hơn rất nhiều, bản thân làn da lại trắng cho nên khí sắc tốt lên thì toàn thể hiện hết trên da.

Anh dịch khai tầm mắt nhìn về phía Thành Linh đứng bên tủ giày: "Dì Thành, thưa dì."

"Ừ." Thành Linh đối Đường Duệ không phải không có oán hận, người này lựa chọn sự nghiệp muốn cùng Tô Hảo ly hôn, ý tứ là kết hôn ba năm cũng không thể yêu Tô Hảo, buộc Tô Hảo từ kết hôn biến thành ly hôn, hiện giờ trở về lại áo mũ chỉnh tề, là đối tượng mà mọi người trong tiểu khu này muốn bàn tán, còn Tô Hảo thì sao? Với thân phận này, rất khó để tìm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!