Cô đột nhiên chủ động làm Chu Dương thụ sủng nhược kinh (*), ai biết lại là đề cập đến chuyện Thẩm Hách.
Chu Dương thấp người, kiên nhẫn giải thích: "Cho dù anh không gọi về thì sớm muộn Thẩm Hách cũng phải đối mặt với để lựa chọn mà thôi."
* Thụ sủng nhược kinh - : được sủng ái mà lo sợ; được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Người này còn không biết mình sai chỗ nào.
Tô Hảo liếc anh một cái, đẩy anh ra rồi tiếp tục đi dạo quanh các cửa hàng.
Ở đây là trung tâm mua sắm, tất cả các cửa hàng đều cạnh với nhau nên có thể nhìn thấy không ít món quà được tặng.
Chu Dương bị đẩy ra sau, đứng tại chỗ nhìn nữ nhân mảnh khảnh cách đó không xa kia, cho dù nhìn không thấy mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác ớn lạnh mạnh mẽ trên người cô, nói dễ nghe một chút chính là chiến tranh lạnh, nói khó nghe hơn là làm bộ làm tịch, lại còn vì Thẩm Hách, môi mỏng anh nhấp chặt.
Cô ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho anh.
Một mình cũng có thể dạo, hoàn toàn mặc kệ anh.
Thậm chí giống như anh có ở đây hay không cũng không quan trọng.
Tay Chu Dương nắm chặt vào lan can, lạnh lùng nghĩ, Thần Hách quan trọng như vậy sao?
Đổi lại trước đây gặp phải loại nữ nhân này, anh đã sớm xoay người đi rồi.
Mấy giây sau, Chu Dương túm cổ áo sơmi xuống, đi nhanh về phía trước bắt lấy tay Tô Hảo từ đằng sau, quay đầu nhìn chằm chằm cô.
Tô Hảo nhìn anh, hơi giãy giụa.
Giọng nói Chu Dương trầm thấp uy hiếp: "Lại ầm ĩ nữa, anh ở tại chỗ này hôn em đến mềm chân."
Tô Hảo nhẹ nhàng liếc anh, không giãy giụa nhưng cũng không để ý tới anh.
Tính cách cô xác thật là như thế, một khi có chút bất mãn khó chịu liền mặc kệ người, đi một đoạn, Tô Hảo ghé đến cửa hàng mỹ phẩm mua son cho Liêu Vân, giơ tay tiếp nhận mẫu thử, Chu Dương bất đắc dĩ đành phải buông tay.
Anh sửa lại ôm eo cô.
Chỉ là Tô Hảo cũng không để ý tới anh.
Không khí nhìn qua có chút kì quái, Chu Dương chưa từng bị nữ nhân khinh thường như vậy, có nhân viên nhìn bọn họ, đều thấy được cô gái kia không đáp lại anh chàng đẹp trai này, mà anh chàng này còn một mực lấy ôm cô, giống như sợ cô chạy mất.
Cô gái này vừa nhìn đã biết rất được cưng chiều.
Hai người trong lòng đều khổ sở.
Đôi mắt Chu Dương hẹp dài nhàn nhạt đảo qua.
Hai nhân viên phục vụ kia sửng sốt rồi lập tức nhìn sang hướng khác, thật cẩn thận giới thiệu son môi cho Tô Hảo.
"Tone màu này thích hợp làn da trắng, nếu muốn tôn da thì chọn tone này, còn đây là tone nam."
Tô Hảo lấy hai thỏi son, quan sát màu trên cổ tay trắng ngần, màu cả hai thỏi đều rất đẹp, một cái màu cam nhạt, cái còn lại là đỏ.
Nhân viên thấy thì khen, nói: "Da cô trắng như vậy, tone màu nào cũng rất hợp."
"Tôi không phải mua cho mình, tôi chỉ xem thử thôi." Tô Hảo hướng gương bên cạnh nhìn, muốn nhích người qua, cúi đầu nhìn cánh tay nam nhân, cô vỗ nhẹ xuống.
Chu Dương hừ lạnh, cúi đầu nhìn di động không để ý tới.
Tô Hảo cũng không để ý tới anh, cầm hai thỏi son đi thanh toán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!