Chương 31: (Vô Đề)

Thân ảnh mảnh khảnh kia biến mất ở cửa, Chu Dương đứng thẳng người, đem thuốc bóp tắt, điều hòa ở đại sảnh tràn đầy, gió lạnh ập vào trước mặt, nữ nhân phía trước mơ hồ lộ ra lưng trắng nõn, còn lại giấu phía sau mái tóc lung lay theo từng bước đi.

Trợ lý Lục đã gửi WeChat cho Tô Hảo trước đó, thẻ phòng được gửi ở quầy lễ tân, Tô Hảo trực tiếp đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng, sau đó bước vào thang máy, đúng lúc thang máy vừa đi xuống, cửa mở, Tô Hảo bước vào, ấn nút tầng tám, giương mắt lên lại thấy Chu Dương cũng bước vào, không biết có phải do hoàn cảnh thay đổi hay kinh đô thành thị này thật sự xa hoa, cảm giác ngợp trong vàng son sang trọng, nam nhân Chu Dương này cho dù ăn mặc đơn giản áo sơmi cùng quần tây cũng càng làm anh toát lên vẻ lãng tử hơn, mãnh liệt hơn rất nhiều so với ở Lê Thành.

Chân thật chính là một công tử bất cần đời.

Lớn lên đẹp trai lại không thiếu tiền ăn chơi, cùng với thành thị thập phần xa hoa này rất hòa hợp, Tô Hảo lui về phía sau hai bước, cúi đầu thưởng thức di động.

Một cô gái tiến vào thang máy, nhìn đến Chu Dương thì hai mắt sáng lên, cô gái cũng mặc váy hai dây, chẳng qua là màu đỏ, mép dưới đùi thiết kế có nếp uốn bao lấy chân dài trắng nõn, trang dung tinh xảo, tóc xoăn gợn sóng to, khác hẳn với Tô Hảo, dù mặc váy hai dây nhưng vẫn giản dị, mang một loại thuần khiết riêng biệt.

Cô nàng đứng cạnh Chu Dương, lại cùng Chu Dương có chút xứng đôi, hai người vừa nhìn chính là một thế giới, còn Tô Hảo có vẻ lạc lõng.

Cô nàng do dự rồi lấy di động ra, click mở mã QR của WeChat rồi xoay người đến trước mặt Chu Dương.

Chu Dương nhấc mắt nhìn, cô nàng cười ngọt ngào, Chu Dương cũng cười nhưng không nhúc nhích, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Tô Hảo.

Tô Hảo đang xem kịch vui.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị bắt gặp, cô nhún vai nhìn sang chỗ khác.

Chu Dương híp híp mắt: "

"

Cô nàng kia cũng nhìn thấy hai người bọn họ đối diện nhau, lúc này mới nghiêm túc nhìn Tô Hảo, phát hiện Tô Hảo không có nhìn Chu Dương mà ánh mắt của nam nhân tay cắm trong túi vẫn dừng trên người nữ nhân mặc váy dây đen, hai người cho dù không nói chuyện nhưng không khí trong đó cũng có chút không quá thích hợp.

Thấy vậy, cô nàng im lặng rút di động lại, may mà thang máy lên đến tầng của mình sớm, cô nàng rời khỏi ngay.

Cửa thang máy lần nữa đóng lại.

Từ lầu 8 đến lầu 18 chỉ mất một lát, lầu 18 tổng cộng có ba phòng nhưng đêm nay chỉ có Tô Hảo và Chu Dương ở nơi này.

Mặt đất bóng loáng, trên cửa là tiếng Anh, Tô Hảo lấy thẻ bước về phòng mình.

!

Đang chuẩn bị quẹt, Chu Dương lại bắt lấy tay Tô Hảo, nắm ở vị trí Thẩm Hách vừa mới nắm, Tô Hảo sửng sốt quay đầu lại nhìn anh.

Một tay nam nhân bắt lấy cổ tay cô, một tay đặt trên vách tường, cổ áo hơi mở, anh mỉm cười: "Em mở nhầm rồi, phòng cách vách kìa."

Tô Hảo quay đầu nhìn qua.

Trên cửa là 1801, cô cúi đầu nhìn lại tấm thẻ.

1802

"Xin lỗi anh." Tô Hảo nói xong thì rút mình tay lại, xoay người đi hướng 1802 kia.

Chu Dương bị ném ra vẫn dựa tại chỗ ôm cánh tay, lười nhác nhìn.

Mắt thấy cô quẹt thẻ, anh lại tiến lên một bước lần nữa bắt lấy cổ tay cô, sau đó lôi kéo tay cô, xoay cả người cô lại.

Đặt ở trên cửa.

Tấm thẻ rơi xuống đất, tay Tô Hảo bị đè trên cửa, nam nhân trước mặt cúi đến bên tai cô, nhẹ nhàng hỏi: "Em uống rượu sao?"

Lần này anh vẫn nắm chỗ vị trí mà Thẩm Hách đã nắm kia.

Một mùi rượu nồng nặc xộc vào cổ họng, Tô Hảo nhíu mày vùng vẫy, cổ tay vặn vẹo, làn da trắng nõn ửng đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!