Ngày hôm sau, ta cùng Tú Nhi lên núi hái nấm. Trước đây, mỗi khi thấy ta, người trong làng thường tụ tập lại thì thầm rồi lảng đi xa, nhưng hôm nay, họ lại cười nói niềm nở từ xa, thậm chí còn muốn tán chuyện với ta, rủ ta đi hái nấm cùng họ.
"Đại Lang, hôm qua con bảo ta đừng đánh nhau, nhưng nhìn xem, hôm nay mọi người đối xử với ta khác hẳn rồi, có vẻ như đánh nhau cũng có cái lợi của nó đấy."
Đại Lang đặt bát xuống, im lặng nhìn ta.
Kể từ hôm qua, thiếu niên này có vẻ thêm phần uy nghiêm.
Sao vậy? Ta co cổ lại, có chút bồn chồn.
"Mẫu thân, Lý góa phụ là người mà phụ nữ trong làng ai cũng sợ. Mẫu thân có biết phu quân bà ta chec như thế nào không? Hắn uống say, bị bà ta ném ra sân rồi chec cóng. Tâm địa bà ta ác lắm! Mẫu thân làm sao là đối thủ của bà ta được? Nếu mẫu thân chịu thiệt thì sao..."
Đại Lang nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị đến đáng sợ.
"Nhà mình không gây chuyện, nhưng gặp chuyện thì cũng không thể trốn tránh. Trước kia nhà không có phụ nữ, bà ta bắt nạt các con, phụ thân con là đàn ông cũng khó mà tranh cãi với bà ấy.
Nhưng bây giờ có ta rồi, chẳng lẽ ta để yên cho bà ta tiếp tục ức h.i.ế. p các con? Nếu sau này bà ta còn dám đến gây chuyện, ta sẽ lại đánh.
Chỉ là khi đó, con đừng ra mặt nữa, người ta lại đàm tiếu, mà con lại là người đọc sách.Mẫu thân, con lớn rồi, nếu mẫu thân và Tú Nhi bị đánh mà con không đứng ra bảo vệ, thì học hành còn có ích gì nữa?"
Nói xong, hắn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trong lòng ta dâng lên niềm vui, không nhịn được mà bật cười.
Tú Nhi thấy ta cười, cũng mỉm cười theo.
Hai đứa trẻ này, thật là tốt quá!
Hôm Tống Toàn trở về, trời mưa. Ta và Tú nhi không thể lên núi, chỉ có thể ở nhà làm mấy việc thủ công.
Ta nhận làm đế giày cho tiệm giày, mỗi đôi giày làm xong được trả bảy văn. Đây là công việc chỉ có người quen mới làm được.
Hứa lão tam có họ hàng xa làm thợ thêu ở tiệm giày. Ta không biết thêu hoa, nên được giới thiệu làm đế giày. Vì làm nhanh và cẩn thận, ta mới có thể giữ được công việc này đến tận bây giờ.
Tú nhi nằm bên cạnh ta ngủ say.
Gần đây nàng có chút da thịt, hai má phúng phính, ngủ đến đỏ bừng cả lên. Đây là độ tuổi ngủ không yên, chỉ chốc lát tay chân nàng đã thò ra khỏi chăn.
Ta kéo chăn lại cho nàng.
Trời đã rất lạnh, nhất là vào những ngày mưa.
Đại Lang học bài mỗi ngày, ta đã đốt lò sưởi trong phòng cho hắn. Nhưng hắn không nói gì, lại mang lò sưởi vào phòng ta.
Ta và Tú nhi ngồi bên cửa sổ, còn hắn ngồi đọc sách ở bàn bát giác.
Lò sưởi đặt ngay cạnh giường.
Thiếu niên ngồi thẳng lưng, dáng vẻ cúi đầu đọc sách trông rất tao nhã.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Đúng là dáng dấp của người có số học hành.
Trong làng, nhà ai có đứa trẻ được sinh ra đẹp đẽ thế này?
Cửa sân bị ai đó đẩy ra, Đại Lang nhảy phắt khỏi ghế, mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Tính ra hắn cũng mới tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!