Chương 8: Ngoan

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chạng vạng tan học, Chu Yểu không đi cùng bạn, một thân một mình ra khỏi trường.

Thời tiết giống như góp vui thêm, trời quang mấy ngày, hôm nay đột nhiên lại đổ mưa, tí tách rơi xuống mặt đất khô ráo. Trần Hứa Trạch biết Chu Yểu đi trước, ánh mắt hơi tối, vẻ mặt vẫn tạm gọi là trầm ổn.

Mấy người Giang Gia Thụ bên cạnh lại không dấu được lo lắng. "Cậu ấy sẽ không làm gì không nên làm chứ?"

"Sẽ không." Trần Hứa Trạch khẳng định: "Hôm nay chắc là cậu ấy về nhà ăn cơm, không có việc gì."

So với để ý Chu Yểu, rõ ràng Trần Hứa Trạch càng cần đám Giang Gia Thụ lo lắng hơn.

Ở cửa lớp bốn gây sự trước mặt nhiều người, hành vi tồi tệ, tính chất ác liệt, Trần Hứa Trạch bị thầy tổng phụ trách cùng thầy chủ nhiệm lớp gọi đến phòng làm việc tiếp nhận phê bình.

"Bắt nạt bạn học trước mặt mọi người! Còn là nữ sinh, sao em có thể có dáng vẻ này?"

"Bóp cổ, bóp cổ là chuyện nhỏ sao? Nếu không cẩn thận dùng sức lớn hơn một chút, đây chính là chuyện chết người!"

"Lúc đầu còn cho rằng em là học sinh giỏi hiểu chuyện, thật là khiến cho mọi người thất vọng!"

"..."

Giang Gia Thụ ở ngoài cửa văn phòng nghe lén, vừa nghe vừa âm thầm tức giận, vụng trộm mắng: "Chó má thật! Lúc mấy con nhỏ kia làm loạn trêu chọc người ta sao không đứng ra xử lý công bằng, nữ sinh thì không cần sao, nữ sinh thì có thể bắt nạt nữ sinh khác sao, mẹ nó..."

Bất kể như thế nào, Trần Hứa Trạch bị buộc phải viết bản kiểm điểm, sau khi chịu mắng còn bị phạt đứng trước dãy phòng thầy cô để răn đe.....

Gần trường học có một cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi bốn giờ, Chu Yểu mua một cái sandwich, ngồi trên cầu thang, ăn từng miếng nhỏ.

Trước mặt là màn mưa chưa từng ngừng lại, cô không mang ô, lúc đi ra mưa vẫn còn nhỏ, không ngờ lại mau lớn như vậy.

Tiếng mưa rơi tí tách, lúc Chu Yểu đang ăn sandwich, dưới mái hiên bên cạnh có một ông cụ đang ngồi bệt, nhìn qua phía cô. Ông cụ có vẻ hơi ngơ ngác, ánh mắt vô thần.

Chu Yểu nhìn ông ấy, dường như ông cụ cũng chú ý đến cô, dịch chân, bước từng bước đến gần cô.

Chu Yểu dừng lại, không tránh đi, chỉ kinh ngạc nhìn hành động của ông ấy.

"Có thể... Có thể cho ông mười tệ không..."

"Mười tệ..."

Phát âm của ông cụ không rõ ràng lắm, lúc nói chuyện ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ.

Chu Yểu sờ túi, chỉ có mấy xu lẻ, ngay cả mười tệ cũng không đủ. Cô không nói chuyện, im lặng lắc đầu.

Ông cụ nhìn cô, một lát sau, vẫn nói lại như vậy: "Có thể... Cho ông mười tệ không..."

Tinh thần của ông nhìn có vẻ không quá bình thường, Chu Yểu ngẫm nghĩ, cầm điện thoại bên cạnh, cách ông xa hơn một chút.

Một lúc lâu không có âm thanh, ngoại trừ tiếng mưa rơi trên mặt đất, tiếng xe cộ đông đúc trên đường không liên quan gì đến hai người họ.

Ông cụ ngồi bệt ở kia, tựa như một thước phim trong màn mưa, Chu Yểu không kìm được mà nhìn ông một lát, bỗng nhiên từ từ đi đến, cũng ngồi xuống cách ông một khoảng, xé sandwich trong tay thành hai nửa.

"Ông ăn không ạ?" Cô cho ông nửa sạch, chưa cắn.

Ông cụ bắt đầu cười rộ lên, cuối cùng Chu Yểu cũng nhìn ra, rõ ràng là ông đã không còn tư duy như người bình thường, dường như là mắc bệnh Alzheimer [1] ở người già. Nhưng trên người ông không có bất cứ phương thức liên hệ nào, cô muốn giúp ông cụ liên hệ người nhà cũng không được.

Mưa dần nhỏ lại, rồi một lát lại bỗng nhiên chuyển lớn, gió thổi hạt mưa đến, mái tóc Chu Yểu đã bị ướt một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!