Chương 6: Nội tâm âm u

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Kì nghỉ hai ngày, không có bạn cùng chơi đùa, không chỉ Trần Hứa Trạch không ra khỏi cửa mà những người khác cũng có việc, Giang Gia Thụ ở nhà chờ hai ngày, chán đến mức sắp mọc lông rồi.

Buổi chiều ngày nghỉ cuối cùng, cậu ấy ôm bóng rổ, chuẩn bị đi tìm anh trai sát vách cùng nhau chơi bóng.

"Con đi làm gì đó?" Còn chưa ra ngoài thì đã bị bố ngăn lại: "Anh Trương Kiên của con đang bận, lát nữa còn đến cục làm việc, thằng nhóc như con ngồi yên ở nhà đi!"

Giang Gia Thụ hiếu kì: "Chuyện gì thế? Không phải hôm nay anh Trương Kiên cũng nghỉ sao? Sao lại phải đến cục, có vụ án đột xuất gì à?"

Bố Giang nói: "Ngày nào cũng hỏi nhiều như vậy, có thể về phòng làm bài tập đi không, học tập em họ con một ít, để bố bớt lo chút đi!"

"Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Bố, nói với con một chút thôi!"

Bố Giang không còn cách nào, đành liếc cậu ấy một cái: "Có thể có chuyện gì, trong cục bắt được một nhóm lưu manh trộm xe máy với xe điện, đang liên hệ người mất đến nhận!"

Giang Gia Thụ nghe xong: "Đây thì có gì mà chuyện lớn?"

Không nhiều lời, cậu ấy ôm quả bóng ra cửa, đến tìm Trương Kiên sát vách.

Trương Kiên đang chuẩn bị sửa soạn đồ đạc ra ngoài: "Ồ, em đến rồi à?"

Giang Gia Thụ hỏi: "Anh, có chuyện gì mà bận rộn thế? Chuyện trộm xe à?"

"Em biết rồi đó." Trương Kiên bật cười, nói: "Giữa trưa bắt được một nhóm trộm xe rồi bán lại, bây giờ trong cục đang xử lý."

Giang Gia Thụ nói: "Em nghe bố em nói, còn tưởng là không phải chuyện lớn gì, anh vội vàng đi như thế, là rất nghiêm trọng sao?"

Trương Kiên nói: "Một chiếc hai chiếc thì đúng là không phải chuyện lớn, nhưng đám người này tái phạm, trộm hơn nửa năm rồi, còn lấy một cái nhà máy bị bỏ hoang làm cứ điểm. Em không biết đâu, lúc đội bọn anh đi vào bên trong, cái xưởng đó chất đầy xe! Mới cũ đều có, đám người này cứ cách một đoạn thời gian là thừa dịp lúc nửa đêm ít người, chạy xe đến thị trấn bên cạnh bán lại!"

Giang Gia Thụ hiếu kì: "Trộm hơn nửa năm... Thế sao các anh bắt được?"

"Rất nhiều người báo mất đồ, nhưng bọn chúng luôn trộm xe vào nửa đêm, còn là ở mấy chỗ như quán net, rất khó bắt, lúc này rốt cuộc cũng tóm được." Trương Kiên nói: "Có người nặc danh báo địa điểm cất giấu của bọn chúng, sau đó trưa nay trong cục phái một tiểu đội đi, vừa vặn bắt quả tang."

Giang Gia Thụ sờ gáy: "Em còn muốn rủ anh cùng chơi bóng rổ đấy, xem ra là không được rồi."

"Chờ anh làm xong nha." Trương Kiên vỗ cậu ấy: "Bây giờ những chiếc xe kia đã chở về trong cục, đang đợi người đến nhận. Người đã từng báo mất đồ thì trực tiếp gọi điện thoại đến nhận, có vài biển số xe những tên côn đồ chưa kịp hủy đi, cũng có thể trực tiếp liên hệ chủ xe. Chắc là phải hai ba ngày mới làm xong."

"Đều là xe máy và xe điện à?"

"Ừ, hiện tại cũng đã nhận gần hết rồi, chỉ còn lại năm sáu chiếc không ai báo mất giấy tờ, cũng không có biển số xe, không ai đến nhận. Đều tương đối cũ, chắc là bản thân chủ xe cũng quên rồi… nhưng mà có một chiếc không giống lắm."

Giang Gia Thụ hứng thú: "Sao mà không giống?"

Trương Kiên nhíu mày: "Biết loại xe máy Oanh Lôi [1] không? X6 kinh điển đấy!"

[1] Oanh Lôi: một loại xe máy có tốc độ cực nhanh, có thể chở từ 4-5 người, số lượng không nhiều và khi đi khá nguy hiểm

"Oanh Lôi X6?!"

"Ừ, còn độ thành màu xám bạc, lúc chở về trong cục bọn anh thì mấy đội viên trẻ đều chạy tới xem. Chậc, một chiếc xe rất ghê gớm."

Trương Kiên cảm khái: "Cũng không biết là của ai, vẫn chưa ai đến nhận."

Giang Gia Thụ lắc đầu: "Mấy người này đúng là lợi hại, nhưng mà đám trộm xe kia, sau khi bị bắt sẽ xử trí như thế nào?"

"Nên xử thế nào thì xử thế đó thôi, số lượng xe trộm được không một trăm thì cũng năm mươi, hơn nữa bọn chúng còn qua tay bán đi, dù sao cũng không có quả ngon để ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!