Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Giờ nghỉ trưa, Đặng Giai Ngữ gọi Chu Yểu đến một góc khuất trên hành lang nói chuyện, bị rất nhiều người đi ngang qua trông thấy. Không ai biết hai người họ nói chuyện gì.
Sắc mặt Chu Yểu không tốt lắm, còn trên mặt Đặng Giai Ngữ lại có ý cười nhẹ nhàng, giống như nói chuyện gì đó khiến tâm tình người ta rất vui vẻ.
Nếu không phải từ đầu đến cuối Chu Yểu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thì có vẻ rất giống một cuộc trò chuyện bình thường.
Trịnh Ngâm Ngâm nhận được tin tức, sau tiết thứ nhất đã chạy đến tìm cô, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói Đặng Giai Ngữ tìm cậu, cô ta đã nói gì với cậu?"
Lúc đó Chu Yểu đang sửa soạn sách vở cho tiết sau, cô từ từ trả lời, tốc độ nói và động tác trên tay không nhanh không chậm: "Không có gì. Cô ta chỉ nói nhìn thấy mình thì cảm thấy rất ghét, muốn mình cách xa Trần Hứa Trạch một chút."
Trịnh Ngâm Ngâm biết Chu Yểu và Trần Hứa Trạch từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nghe xong thì giận dữ không thôi: "Cô ta cho rằng cô ta là ai? Dựa vào cái gì mà yêu cầu cậu cách xa Trần Hứa Trạch, Trần Hứa Trạch cũng không phải của cô ta!"
Cô ấy bỗng dưng bắt lấy tay Chu Yểu: "Cậu sợ không? Rõ ràng là Đặng Giai Ngữ đã để mắt đến cậu, nếu cô ta đến tìm cậu gây phiền phức thì làm sao bây giờ?"
Đôi mắt màu đen của Chu Yểu không chút gợn sóng, giống như những chuyện này không hề liên quan đến cô vậy. Cô nhẹ nhàng sắp xếp sách vở, vuốt phẳng nếp gấp ở góc sách: "Mình thấy không sao cả."
"Không sao cả?!" Trịnh Ngâm Ngâm kinh ngạc: "Sợ là cậu chưa biết cô ta đáng sợ bao nhiêu đi! Số nữ sinh trong trường học chúng ta bị cô ta gây phiền phức nhiều không kể xiết, vô cùng thảm! Không phải bị đánh chảy máu mũi, che mặt khóc chạy ra khỏi phòng vệ sinh thì cũng bị đám người của cô ta vây ở một nơi hẻo lánh bạt tai, mặt bị đánh đến mức đỏ lên, còn bị quay phim lại!"
Trịnh Ngâm Ngâm thay cô sốt ruột: "Cô ta kêu cậu cách xa Trần Hứa Trạch chút, xong rồi, cậu phải làm sao đây?"
Chu Yểu khép sách vở lại, lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Tại sao mình phải nghe theo cô ta?"
Giọng điệu thản nhiên của cô khiến Trịnh Ngâm Ngâm sững sờ.
"Trần Hứa Trạch không phải của cô ta, cũng không phải của mình." Gương mặt dịu dàng của Chu Yểu phảng phất hiện hiện lên sự kiên nghị, cô nhẹ nhàng cười với Trịnh Ngâm Ngâm: "... Vì sao mình phải nghe theo cô ta?"
...
Trịnh Ngâm Ngâm rời đi không bao lâu thì Trần Hứa Trạch xuất hiện ở cửa lớp bảy.
Bóng dáng cậu vừa xuất hiện, cả lớp lập tức yên ắng như cái chùa, sau đó ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt của cậu... trên người Chu Yểu.
"Ra đây một chút."
Chu Yểu không nhiều lời, đứng dậy theo cậu cùng nhau ra ngoài.
Người khác xì xào bàn tán, hai người họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, đi đến chỗ ngoặt ở hành lang nói chuyện.
"Đặng Giai Ngữ nói gì với cậu?" Trần Hứa Trạch mở miệng, cũng hỏi đến chuyện này.
Trong lúc nghỉ trưa, ngắn ngủi mười mấy phút đã truyền khắp cả khối, xem ra tất cả mọi người rất thích loại tiết mục "hai nữ tranh một nam" này.
Nếu không phải Giang Gia Thụ là bạn tốt của Trần Hứa Trạch, hơn nữa cậu ấy lại ghét Đặng Giai Ngữ, không chừng sẽ còn dẫn người cá xem ai thắng ai thua.
Chu Yểu không nói chuyện, Trần Hứa Trạch hỏi thêm lần nữa: "Cô ta đã nói gì với cậu rồi?"
Người khác không nhìn ra, nhưng cậu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được cảm xúc của cô có sự khác biệt. Vẫn là gương mặt không có biểu tình gì, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng lúc này, rõ ràng là cô không vui vẻ.
Một lúc lâu sau, Chu Yểu ngước mắt nhìn thẳng vào cậu, nói: "Cô ta đến tìm mình để nói chuyện kia."
Chu Yểu xê dịch mũi chân một chút, trong nụ cười có sự bất đắc dĩ: "Hình như cô ta biết rồi."
Lúc này chính là lúc mà ánh mặt trời nóng nhất, ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ trên hành lang, đầu tiên là rơi trên người Trần Hứa Trạch, một chút sót lại mới chiếu vào Chu Yểu.
Xa xa nhìn lại, tựa như cậu vì cô mà che đi hơn nửa ánh sáng chói mắt.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!