Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Sau khi Chu Yểu quay về từ thủ đô, đã có vài ngày chưa ra cửa, cô ở nhà với Trần Hứa Trạch để "đền bù" khoảng thời gian bị mất đi.
Ngay cả việc nhỏ như xếp quần áo, hai người cũng phải cùng làm.
Lúc đó ánh mặt trời ngoài cửa sổ dìu dịu, khí nóng bị ngăn bên ngoài, không thể xâm nhập vào bên trong, trong nhiệt độ không khí mát mẻ, hai người họ hưởng thụ ánh mắt trời tươi sáng.
Trần Hứa Trạch đang xếp quần áo, bỗng nhiên dừng lại. Cậu ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Chu Yểu, bỗng dưng nói một câu:
"Được."
"Được… Được, được cái gì?" Chu Yểu không hiểu.
"Mình bỗng nhiên nhớ tới, bức ảnh cậu gửi mình, mình còn chưa cho cậu câu trả lời."
Lúc ấy nhận được ảnh chụp, cậu chỉ nhớ khen "Đẹp", sau đó cô lại nói tiếp mình cùng Nghênh Niệm như thế nào như thế nào, trọng tâm câu chuyện lệch khỏi quỹ đạo trong chốc lát, hoàn toàn chưa kịp dời đề tài đến mấy chữ trên màn hình quảng cáo màu hồng nhạt.
Chu Yểu ngẩn người, cười thành tiếng: "Cung phản xạ của cậu cũng quá dài rồi đấy?"
Trần Hứa Trạch trịnh trọng nói: "Chỉ là quên thôi." Dừng một chút, cậu bổ sung, "Không nên quên."
Chu Yểu vô cùng vui vẻ, nhào qua muốn ôm cổ cậu ầm ĩ trong chốc lát, sân bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
Lần này không phải gõ cửa hoặc kêu tên ai, mà là tiếng trực tiếp mở cửa…
Lúc Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch đứng dậy khỏi một đống quần áo, hai vợ chồng nhà họ Trần đã mở cửa tiến vào. Bà Trần lập tức nhíu mày lại, "Trong nhà có mùi gì vậy, khó ngửi muốn chết."
Ánh mắt bà đảo qua Chu Yểu, miễn cưỡng chào hỏi, "Chu Yểu cũng ở đây à, sao chưa về nhà mình?"
Chu Yểu không mở miệng, mặt Trần Hứa Trạch không hề có biểu tình gì, nói: "Hai người đã không ở đây bao nhiêu năm, trong nhà có mùi gì hai người làm sao biết?"
Vừa mở miệng đã bị con trai mình phàn nàn, vốn cho rằng trải qua chuyện ở cục cảnh sát lần trước, con trai sẽ thân thiết với mình hơn, không ngờ vẫn giữ thái độ không tốt, thậm chí còn ác liệt hơn.
Sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Trần có vẻ hơi khó coi, bà Trần hơi ngẩng cằm, "Mẹ về xem chút thôi, con ở nhà một mình, sống tốt hay không tốt, mẹ là mẹ con…"
"Đã không quản nhiều năm rồi, bây giờ quản cái gì."
"Con!"
Bản lĩnh chọc điên người khác của Trần Hứa Trạch chính là hạng thượng thừa.
Bà Trần ngại mặt mũi không nói tiếp, dời ánh mắt xuống đất, hỏi: "Đều là quần áo của con à? Ôi, có vẻ cũ hết rồi, mẹ đã sớm nói mua đồ mới cho con, con không cần… Sao còn có đồ nữ?"
Biết rõ còn cố hỏi.
Chuyện Chu Yểu chuyển đến ở cùng Trần Hứa Trạch, Trần Hứa Trạch không tin hai người họ hôm nay mới biết được. Hơn nữa Chu Yểu đã ở chỗ này, chuyện không phải vừa xem liền hiểu ngay sao.
Bà Trần dùng một loại giọng điệu rất khoa trương hỏi Chu Yểu: "Chu Yểu, không phải cháu ở đây chứ? Nhà cháu ở ngay phía trước thôi, sao lại không về nhà mà muốn ở đây thế? Hứa Trạch là con trai, cháu là con gái, hai đứa ở với nhau vậy là không tốt, người khác biết sẽ nói ra nói vào! Ôi chao, mẹ cháu sao lại thế này, sao lại mặc kệ cháu thế, vẫn may là hôm nay cô tới.
Đến đây, có chuyện gì thì nói với cô, chúng ta nói chuyện."
Chu Yểu hỏi lại: "Nói chuyện gì ạ?"
"Nói chuyện cháu ở nhà cô!" Bà Trần nhìn chằm chằm cô, đối với câu hỏi này của cô thì cảm thấy không thể tưởng tượng, "Cháu là một đứa con gái, không cảm thấy vậy là không thỏa đáng sao? Mẹ cháu dạy cháu thế nào thế!"
"Cô ơi, nói thì cứ nói, đừng kéo bố mẹ cháu vào." Giọng của cô rất bình tĩnh, nhưng cũng không nghe ra sự thiếu tôn trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!