Chương 40: Rất đẹp

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trần Hứa Trạch dọn dẹp trong nhà sạch sẽ, những thứ làm Chu Yểu vừa đỏ mặt vừa "tức giận", theo túi rác lên xe rác, bị ném đi rất xa.

Nhưng nghĩ thế nào vẫn không thoải mái.

Buổi chiều vào thời gian nghỉ ngơi, Chu Yểu đi chân trần đến bên cạnh Trần Hứa Trạch, cậu đang ngồi xếp bằng dưới đất, cô ra vẻ đá chân cậu như trẻ con.

"Sao thế?" Cậu ngẩng đầu, đưa tay kéo cô ngồi xuống, vòng tay qua, ôm cô vào ngực mình.

Chu Yểu nhìn chằm chằm mặt cậu, hỏi: "Từ khi cậu, cậu trở nên như vậy, như vậy… Như vậy?"

Quả thực khó có thể hình dung, cô cũng ngại nói ra khỏi miệng.

Trần Hứa Trạch nói: "Cậu đang hỏi lịch sử dậy thì của mình?"

"…" Cái gì chứ!

Chu Yểu khụ một tiếng, nói: "Ý mình là, từ khi nào cậu bắt đầu có những suy nghĩ xấu xa này trong đầu?"

"Không xấu xa." Cậu cường điệu một lần trước, sau đó mới đáp: "Từ sau lần đầu tiên bị "ướt chăn", có xem qua sách giáo khoa sinh lý, liền hiểu những chuyện này."

Chu Yểu biết những lời của cậu có ý gì.

"Mình cảm thấy cái này không có gì mà phải hỏi, mỗi người đến một giai đoạn trưởng thành nhất định, đủ trưởng thành thì sẽ bắt đầu có suy nghĩ về phương diện này." Cậu nói: "Nhưng mà mình đúng là sau ngày đó mới xác định..."

"Xác định cái gì?"

Cậu nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.

Chu Yểu cảm thấy kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, Trần Hứa Trạch nói: "Cậu có nhớ hồi sơ trung có một ngày chúng ta cùng nhau đi học, sáng hôm đó mình không hề nói với cậu một câu không?"

Chu Yểu không thể nhớ nổi, số ngày hai người họ cùng nhau trải qua đã quá nhiều, cô lắc đầu: "Không nhớ."

"Dù sao cũng là ngày đó, đó là vào ngày bị "ướt chăn", sau đó mình hiểu chuyện gì đang xảy ra."

"Chuyện gì chứ?"

Trần Hứa Trạch nhìn Chu Yểu hơi nhíu mày, chiếc mũi xinh xắn cao thẳng cũng hơi nhíu lại, đôi mắt cậu hơi tối, "Bởi vì ngày đó mình bắt đầu ý thức được..." Chu Yểu còn chưa nói gì, cậu đã nói tiếp: "Sáng hôm đó mình không nói chuyện với cậu, là bởi vì buổi tối làm ướt chăn đó, mình nhìn thấy cậu trong mơ."

Chu Yểu ngẩn ra một lát. Đầu óc linh hoạt xoay chuyển một lúc lâu, sau đó mới hiểu ý cậu là gì. Đột nhiên, mặt cô lại nóng lên.

"Cậu…"

Trần Hứa Trạch đưa tay ôm lấy eo cô, "Cho nên..."

"Cho nên cái gì?"

"Đây là hiện tượng rất bình thường, đến tuổi là sẽ có phản ứng như vậy, cậu nhìn xem lúc đó mình có làm gì không? Không có. Cậu bé nào cũng sẽ có một quá trình lớn lên như vậy, không có gì mà phải hỏi."

"Hơn nữa..."

Cậu nâng cằm cô, cúi đầu chạm vào môi cô một cái, nghiêm trang vì thanh danh của mình, "Mình đối với cậu, không hề xấu xa."

Chu Yểu âm thầm bĩu môi, hừ một tiếng, không tranh luận với cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!