Chương 1: Cậu ấy là Trần Hứa Trạch

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Nghỉ giữa giờ, trong phòng học rất ồn ào, mỗi học sinh tính nết khác nhau làm những việc khác nhau, bố trí vào thời gian rảnh hoàn toàn không tương đồng.

Nhóm học sinh có thành tích xuất sắc ngồi một chỗ, hoặc là đọc sách, hoặc là thảo luận bài khó trong đề ôn luyện, bộ phận học sinh này giành giật từng giây từng phút, không bao giờ nói chuyện phiếm lãng phí thời gian với các học sinh khác.

Chính giữa phòng học, mấy nữ sinh đang ở giữa lối đi, cùng bạn học thân thiết nói chuyện, ngồi thành vài vòng tròn nhỏ, trò chuyện quá sôi nổi, mấy bạn học bưng bình nước đi qua, liên tục nói "nhường đường" mới khiến các cô gái chú ý.

Bên ngoài hành lang cũng không thiếu những nam sinh tụ lại một chỗ tán dóc.

Bầu không khí thả lỏng như vậy rất khó có được, chỉ vào buổi chiều, khi chương trình học nhẹ nhàng mới có.

Chu Yểu ngồi tại chiếc bàn học vừa mới được phân, trước mặt có một quyển đề ôn tập đang mở ra, trong đó cô đã giải được một nửa, giấy nháp không đủ dùng, cô đành phải gác bút, cúi đầu tìm trong cặp sách. Bím tóc đuôi ngựa sau lưng rủ xuống, quét qua một đoạn cổ trắng mịn lộ ra khỏi áo, thanh tú lại thùy mị.

Đám nam sinh bên cạnh nhìn một bên mặt của cô, một hai người muốn mở miệng nói chuyện, muốn nói lại thôi. Nhưng còn chưa kịp thì một nữ sinh ngồi ở dãy bên cạnh đã đưa giấy nháp của mình cho Chu Yểu.

Chu Yểu ngước mắt nhìn về phía đối phương, hơi sững sờ một chút, hai bên khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ, lộ ra một đôi răng khểnh đáng yêu, giọng nói cũng tinh tế: "Cám ơn."

"Không có gì." Nữ sinh đó không phải là người nói nhiều, trả lời xong thì lập tức cúi đầu làm bài của mình.

Chu Yểu vừa chuyển đến Thất Trung, lúc này mới là giờ nghỉ sau tiết học đầu tiên, Chu Yểu vẫn còn là người lạ trong lớp. Cho dù cùng nhau làm bài hay cùng nhau đùa giỡn, những người khác đều có bạn, chỉ có mình cô là sự tồn tại đơn lẻ.

"Chu Yểu…" Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng ai đó gọi cô, Chu Yểu vốn đang đắm chìm trong bài tập lập tức nhìn sang, một nữ sinh mỉm cười vẫy tay với cô, một giây sau đã xông vào phòng học, bổ nhào đến trước bàn cô.

Bạn học ngồi phía trước Chu Yểu đã đến quầy tạp hóa mua đồ, cô ấy liền đặt mông ngồi xuống chỗ đó, đối mặt với cô, cách một chiếc bàn.

"Thật sự là cậu, mình còn tưởng mình nhìn nhầm! Sao cậu lại đến trường bọn mình? Cậu học Ngũ Trung mà!"

Chu Yểu không trả lời ngay, dịu dàng mở miệng: "... Trịnh Ngâm Ngâm?"

"Là mình! Sau khi tốt nghiệp cậu thi đậu Ngũ Trung, mình còn tưởng chúng ta sẽ rất khó để gặp lại nhau, không ngờ cậu lại đến Thất Trung! Mình thật sự rất vui…"

Trịnh Ngâm Ngâm quá kích động, hai tay nắm lại đập nhẹ lên bàn.

Chu Yểu không đỡ nổi, dứt khoát cười nói: "Ừ."

"Hôm nay cậu đến trường học báo danh à?" Trịnh Ngâm Ngâm hỏi.

Chu Yểu đáp: "Ừ".

Buổi chiều trước khi lên lớp, cô đến phòng làm việc của giáo viên, giới thiệu với thầy chủ nhiệm, khi chủ nhiệm mang cô đến phòng học, tiết thứ nhất đã bắt đầu. Cô đeo cặp sách, đi sau lưng chủ nhiệm, bước lên cầu thang ngoài cùng bên trái, xuyên qua dãy hành lang rất dài, đến lớp ngoài cùng phía bên phải mới dừng lại.

Trên đường đi, cô thu hút được rất nhiều ánh mắt của các bạn học nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Lúc cậu đi qua lớp bọn mình, mình còn tưởng mình nhìn nhầm đấy! Nghe mọi người nói chuyển đến lớp bảy, mình qua xem xem, kết quả thật sự là cậu!" Trịnh Ngâm Ngâm rất cao hứng.

"Chúng ta đã học với nhau ba năm sơ trung [1], năm cuối cao trung [2] lại học cùng một trường, đúng là quá tốt!"

[1] Sơ trung: cấp hai ở Trung Quốc, tương đương với ba lớp bảy, tám, chín ở Việt Nam

[2] Cao trung: cấp ba ở Trung Quốc, năm nhất, năm hai, năm ba tương đương với lớp mười, mười một, mười hai

Nhớ đến chuyện gì đó, cô ấy lại nói: "À đúng rồi, sao cậu lại từ Ngũ Trung chuyển đến đây? Cậu ở Ngũ Trung... Hừm, trường bọn mình có cái gì mà kế hoạch cho học sinh ưu tú, không phải cậu chính là..."

Vì tăng tỉ lệ thi đậu đại học, nhân viên nhà trường vắt hết óc, đầu học kỳ này đã làm ra một kế hoạch "Nhận học sinh ưu tú". Không biết nhân viên nhà trường ra điều kiện đến mức nào, dù sao học kỳ này, mỗi lớp đều có học sinh ưu tú chuyển đến, số lượng không giống nhau. Năm nhất có mười một người, năm hai có sáu người, năm ba ít nhất, chỉ có một.

"Cậu chính là học sinh chuyển vào lớp này?!" Đầu óc Trịnh Ngâm Ngâm cuối cùng cũng quay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!