Hôm sau là thứ bảy, đi làm nửa ngày.
Lâm Khê dự định buổi chiều đi tới tòa nhà cho thuê tìm những khách thuê nhà khác.
Còn về chỗ nhà họ Chu, Lương Triệu Thành nói anh sẽ sai người theo sát chuyện chuyển nhà của bọn họ, nói cô không cần tiếp xúc với bọn họ nữa, cô liền không quan nữa.
Buổi sáng kéo Trần Dã đi dạo phố mua sắm, đi trung tâm thương mại gần đó mua cho Trần Dã mấy cái áo cộc tay, hai đôi già.
Mua đồ cho cô còn nhiều hơn, quần áo, đồ lót, áo phông, quần sooc, mua nhiều đồ đến mức hai người xách không nổi thì Lâm Khê mới ngừng tay, đưa Trần Dã tới một tiệm cơm nhỏ, định ăn trưa xong mới về.
Trần Dã bị hành động "mua mua mua
"của chị gái làm cho ngây ngẩn. Giống như tiêu tiền không phải của mình vậy. Lúc ăn cơm Trần Dã hỏi Lâm Khê:"Chị, chị tìm bọn họ trả trước tiền thuê nhà để đi mua đồ hả?"
Nó tính toán hôm nay chị nó đã tiêu mấy trăm đồng rồi.
"Đương nhiên không phải."
Tuy nhiên câu nói này nói cũng không sai, Lâm Khê cười nói: "Đương nhiên cái này cũng là cần thiết, sau này chúng ta phải sống thoải mái, mỗi ngày đều mặc đẹp."
Trần Dã cảm thấy dáng vẻ này của chị mình giống như là chịu kích thích lớn gì đó.
Vốn Trần Dã vui vì thấy chị mình thay đổi, nhưng thay đổi nhiều quá khiến nó cũng bất an rồi.
Cậu nhớ đến mẹ mình, nhớ rất rõ ràng, trước lúc mẹ cậu xảy ra chuyện, cách cư xử cũng thay đổi lớn. Mẹ cậu có tính cách vốn dịu dàng, đối xử với ông nội bà nội, cha cậu rất tốt, bỗng dưng một ngày cãi nhau với bọn họ, sau đó không ngừng mua đồ cho cậu, cho cậu tiền, kéo cậu nói những lời mà lúc ấy cậu thấy vô cùng kì quái.
Những chuyện này cũng đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng rất nhiều chuyện trong những ngày đó cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Trần Dã cảm thấy chị mình như vậy, quả thực giống hệt như mẹ mình hồi trước.
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu sợ hãi.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy về nhà vẫn nên tìm anh Lương hỏi xem sao.
Ăn cơm xong Lâm Khê vẫy xe taxi về nhà, về đến nhà đã hơn hai giờ, Lâm Khê mệt quá chừng.
Lương Triệu Thành chưa về, nghĩ cũng thấy bình thường, anh mới trở lại, chuyện công ty chắc chắn rất bận.
Tuy nhiên thím Ngô xin nghỉ hai tháng để về quê đã trở lại rồi.
Thím Ngô nghe thấy tiếng xe liền ló đầu ra ngoài xem, thấy hai chị em Lâm Khê thì lập tức vội vàng tới giúp, cũng may có bà ấy, giúp Lâm Khê tiết kiệm không ít sức lực.
Về đến nhà Lâm Khê uống một bát canh đậu xanh thím Ngô nấu, tắm một cái, nói một tiếng với thím Ngô rồi đi ngủ bù một giấc.
Ngủ đến hơn năm giờ, ngồi dậy nhìn đống đồ mua hôm nay, thím Ngô đã sắp xếp đâu vào đấy lên cái giường trúc trong phòng khách nhỏ trên lầu.
Mác vẫn chưa cắt.
Lâm Khê cầm kéo cắt mác, rồi lại ôm quần áo xuống nhà, bắt đầu chơi đùa với máy giặt "thiên nga
"màu xanh bộ đội trong nhà, lấy quần áo có thể bị phai màu ra riêng, ngâm vào trong nước, quần áo còn lại thì nhét vào máy giặt. Trần Dã thấy thế liền nói:"Chị, đó không phải quần áo mới sao? Sao lại giặt làm gì?"
Lúc này mọi người vẫn không thường xuyên có thể mặc quần áo mới, mỗi một bộ quần áo mới đều đắc ý như ăn Tết, giặt xong là không còn là quần áo mới nữa.
"Quần áo mới mới phải giặt."
Từ nút bấm của máy giặt Lâm Khê ngước mắt lên nhìn cậu nhóc:
"Em có biết những quần áo này từ dệt vải tới nhuộm màu, đến cắt may trong công xưởng may thành quần áo trải qua tay bao nhiêu người, quét bao nhiêu đất, bẩn như thế nào không? Quần áo mới không giặt thì không được mặc lên người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!