Chương 548: (Vô Đề)

Tại nhà họ Tô.

Mọi người vừa về đến nhà, sau khi dọn dẹp xong, một nhà bốn người họ ngồi ở phòng khách nói chuyện.

"Trà Trà, con xem Phó Hành Khanh cũng đã gặp người nhà chúng ta rồi, con và nó nói chuyện với nhau xem khi nào đến thăm hỏi nhà bên kia đi, chuyện này con phải để tâm đấy." Vương Tú Mi nhìn con gái, mở miệng nhắc nhở một câu.

"Đúng đúng đúng, việc này có lý. Trà Trà con trở về bàn bạc với Phó Hành Khanh đi, nó cũng đã gặp người trong nhà mình rồi, vậy con cũng nên đến nhà nó chào hỏi một tý, đây là lễ phép." Tô Thắng Dân cũng tán thành phụ họa một câu.

Phó Hành Khanh đã đến nhà mình hai lần, dù thế nào Tô Trà cũng nên đi một chuyến mới phải, nếu không nhà bên kia sẽ nói Tô Trà không hiểu chuyện.

"Vâng, con biết rồi, con sẽ bàn với anh ấy." Tô Trà cười trả lời, vốn dĩ cô cũng có dự định này.

Hai người đều đã công khai, về tình về lý cô nên đến nhà họ Phó thăm hỏi mới phải phép.

Ngày hôm sau, Phó Hành Khanh nhận được cuộc gọi của Tô Trà điện thoại hẹn gặp anh.

Sau khi cúp điện thoại, Phó Hành Khanh lập tức thay quần áo, anh nói với bà cụ một tiếng rồi ngay sau đó đi ra ngoài.

Hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng của Tần Mạt.

Nếu không hệ thống sẽ phàn nàn Phó Hành Khanh là một người nuôi heo chuyên nghiệp, anh hẹn Tô Trà ra không phải ăn cơm ở nhà hàng cũng là ngủ trong rạp chiếu phim.

Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Đối với thói quen của Phó Hành Khanh, hệ thống chỉ muốn giơ ngón tay cái lên và đánh giá ba chữ... Thói quen tốt!

Phó Hành Khanh đến nhà hàng trước, lúc Tô Trà đến nơi Phó Hành Khanh đã chờ ở cửa.

Nói đến cũng thật khéo, hai người bọn họ vừa mới đi vào, Tần Mạt cũng tới đây đi sát ngay phía sau.

"Phó Hành Khanh, Tô Trà, ai da, thật trùng hợp!" Tần Mạt nhìn thấy hai người, lập tức vui tươi hớn hở đi lên chào hỏi.

Tần Mạt liếc nhìn Phó Hành Khanh rồi dừng lại ở chỗ Tô Trà, sau đó nói: "Tô Trà, đã lâu không gặp, em càng xinh đẹp hơn rồi."

Tần Mạt vừa dứt lời xong anh ta đã nhận được ánh mắt sắc bén của Phó Hành Khanh.

Chẳng qua Tần Mạt cũng biết Phó Hành Khanh không dám làm trò gì trước mặt Tô Trà nên anh ta mới to gan lớn mật xem nhẹ ánh mắt của anh, tiếp tục nói: "Vừa hay lát nữa mấy người Trầm Trang cũng tới đây, bọn tôi hẹn ăn cơm, nếu không ngồi cùng nhau đi?"

"Không được, không tiện."

"Được, ngồi cùng nhau đi."

Hai âm thanh đồng thời vang lên, là Tô Trà và Phó Hành Khanh cùng nói, câu trước là Phó Hành Khanh, câu sau là Tô Trà.

Hai người này mới vừa mở miệng lại không nhất trí.

Tần Mạt nhìn hai người họ, anh ta nhìn Phó Hành Khanh, sau đó lại nhìn Tô Trà.

Cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trên người Phó Hành Khanh, trong ánh mắt có một chút trêu chọc.

Không đúng, người anh em, nhà các cậu ai làm chủ vậy?

Rốt cuộc được hay không được, cho anh ta một câu trả lời chắc chắn đi xem nào!

Phó Hành Khanh thấy ánh mắt trêu chọc của Tần Mạt thì trực tiếp liếc nhìn sang: Cút!

Ánh mắt tỏ vẻ như thế nhưng khi Phó Hành Khanh mở miệng lại là.

"Vậy cùng nhau đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!