"Lữ Hành nằm viện thời gian này, biết bao cô gái chen nhau vào viện thăm bệnh."
"Hắn vốn không từ chối ai, còn tặng sách cho từng người, nói gì mà lấy văn kết bạn."
"Chị tôi là y tá, bảo là trong khoảng thời gian thăm bệnh mỗi ngày, cứ hai tiếng là có một người tới."
"Nói chuyện với người ta một tiếng rồi tiễn đi, trống một tiếng đồng hồ thì lại có người tới tiếp."
"Chẳng phải là để tránh mấy cô gái kia gặp mặt nhau à?"
"Không hiểu vì sao hôm đó, mấy cô kia lại cùng lúc kéo đến phòng bệnh."
"Lúc đó Đào Oánh suýt nhào vào lòng Lữ Hành rồi, Bạch Mạc Sầu cũng tới, hai người liền lao vào cấu xé... chẳng phải là tự chuốc họa sao!"
Mấy người khác không khỏi hả hê:
"Ối giời! Lữ Hành phen này đúng là chơi ngu hết cỡ."
Tôi không nói lời nào, cứ thế ngồi uống rượu nhâm nhi bên cạnh.
Trong lòng thì như có cả sàn nhảy disco đang bật nhạc.
Cái màn quần anh tụ hội này chẳng phải đúng như tính toán của tôi hay sao?
Tôi lớn lên ở khu nhà máy từ nhỏ, chỉ cần ai từng tới thăm Lữ Hành, tôi đều có thể lần ra thân phận.
Còn chuyến thị sát vi hành của vị lãnh đạo kia, cũng là do kiếp trước tôi từng đọc được trên báo.
Mà Đào Oánh, quả pháo này thì hoàn toàn tự tìm tới cửa, chui đầu vào kế hoạch của tôi.
Những năm 80, sinh viên đại học như Lữ Hành đúng là bánh bao thơm dụ gái bu đầy.
Kiếp trước, sau khi tôi và Lữ Hành hẹn hò, ong bướm cũng không phải là không có.
Nhưng tôi là dạng người gì, cả nhà tôi lại là kiểu hành xử ra sao?
Từng có lần tôi bắt gặp trên bàn làm việc của Lữ Hành có một món quà nhỏ do cô gái nào đó tặng.
Tôi nổi trận lôi đình, gây ầm ĩ một trận, tạo được uy lực.
Sau đó Lữ Hành mới hiểu chuyện, bắt đầu biết từ chối đúng lúc.
Tình trạng mới dần yên ổn.
Nhưng, kiếp này thì khác rồi.
Bạch Mạc Sầu yếu đuối không làm gì được, giỏi nhất là khóc lóc đẫm lệ, ra vẻ yếu đuối dịu dàng như Tây Thi.
Ở nơi làm việc, mọi việc cô ta đều thích thoái thác, dây dưa, cuối cùng lại đẩy sang cho người khác.
Còn hay viện cớ sức khỏe, xin nghỉ dài hạn.
Sau khi tôi và Lữ Hành trở mặt, chuyện Bạch Mạc Sầu tranh giành đàn ông cũng lan ra khắp nơi.
Người như vậy mà còn mơ mộng trở thành lao động tiên tiến?
Không thể lấy được bằng năng lực chính đáng thì tính lấy đàn ông ra làm công cụ kiếm lợi?
Người không ưa cô ta, lại càng ngày càng nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!