Lần này, cô ta tươi rói tự chui đầu vào rọ, tôi mà không chửi thì đúng là phụ lòng ông trời đưa đến.
"Cái thân nhẹ hều như cỏ rác của cô, tưởng mình chịu đòn giỏi lắm à?"
Đào Oánh né tránh, miệng vẫn không chịu thua:
"Nhìn như đàn bà có ria mép, bảo sao sinh viên đại học người ta nhìn không vừa mắt!"
Tôi ném thẳng đôi găng tay vào mặt cô ta.
Cơn giận bùng nổ không kìm nổi.
"Cô sống không biết nhục đến thế, tưởng được tặng huân chương chắc?"
"Người tôi không cần nữa, cô thích sinh viên đại học, cứ nhào vô đi. Sợ tôi cản cô dâng lên tận giường à?"
"Hôm qua Lữ Hành còn ôm chặt Bạch Mạc Sầu, sao cô không lao vô luôn? Là vì có lòng trộm mà không có gan nhận hả? Mặt mũi không cần, mà gan cũng chẳng có!"
"Thực sự không ổn thì cứ theo đuôi Lữ đại tài tử xếp hàng, biết đâu ngày nào đó cũng tới lượt cô làm tiểu tam!"
Chưa kịp chửi thêm, Đào Oánh đã chịu không nổi.
Nghe nói cô ta khóc chạy mất rồi, chắc là bị lời vàng ý ngọc của tôi đánh thức.
Kiếp trước tôi đã nóng tính, kiếp này lại càng dễ nổ súng.
Tôi dù sao cũng không muốn trải qua những tháng ngày đau đớn vì ung thư v. ú nữa.
Mấy ngày sau đó, chẳng còn ai dám bàn tán trước mặt tôi nữa.
Nhưng Đào Oánh rõ ràng là không cam lòng.
Thật sự bắt đầu công kích Lữ Hành đang nằm viện.
Hôm nay mang hoa đi thăm, ngày mai nấu canh hầm gửi tới, ra dáng hiền thê lương mẫu lắm.
Bạn thân của cô ta khuyên nên biết điểm dừng.
Cô ta đáp:
"Lữ Hành là sinh viên đại học đẹp trai nhất xưởng, bài anh ta viết còn được giám đốc khen. Mấy thằng đàn ông trong xưởng không quê mùa thì cũng xấu xí, ai so được với Lữ Hành? Con Bạch Mạc Sầu còn giành được, chẳng lẽ tôi lại kém cái thứ bệnh hoạn đó?"
Bạn thân trợn tròn mắt.
Từ đó không dám chen vào nữa.
Đào Oánh cứ ba ngày hai bữa lại mò đến bệnh viện.
Lữ Hành thì cái gì nên nhận thì nhận, nên ăn thì ăn, không từ chối cũng chẳng tiếp nhận.
Khiến Đào Oánh cứ ngỡ mình có hy vọng.
Không biết thế nào, dạo này Bạch Mạc Sầu lại không khóc cũng không làm ầm lên.
Bản kiểm điểm của Lữ Hành đã được phát xuống xưởng.
Lãnh đạo xưởng cân nhắc đến việc sinh viên đại học khan hiếm, lại có tính bồi dưỡng, thêm nữa là thấy sau khi Lữ Hành nhập viện không truy cứu trách nhiệm tôi, cho rằng anh ta độ lượng, bao dung.
Chuyện trước kia liền bị xử lý theo hướng dĩ hòa vi quý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!