Chương 3: (Vô Đề)

Chiếc mũ này vừa đội lên, mặt Lữ Hành lập tức xanh lè.

"Tôi tuyệt đối không phải như vậy! Đúng là tôi từng xem mắt với Trình Giáng, nhưng tôi thích Mạc Sầu là vì..."

Lý Phượng Hà chộp ngay sơ hở, đập bàn, quát lớn:

"Nghe đi, xem mắt là một người, thích lại là người khác, cậu nói xem cậu có phải là đang bắt nạt người ta không?"

Lữ Hành lập tức nói:

"Tôi bắt nạt ai chứ? Tôi cũng đã nói rõ với Trình Giáng rồi, giữa chúng tôi không thể nào..."

"Đã bị lật tẩy rồi thì đương nhiên là không thể nào!"

"Nhưng cậu muốn cưới con gái nhà tôi, rồi để con bé nhường suất ứng cử lao động tiên tiến cho Bạch... Bạch Mạc Sầu, chuyện này mọi người đều nghe thấy cả, đúng không?"

Lữ Hành chỉ đành gật đầu.

"Thế là do Bạch Mạc Sầu cầu xin cậu hi sinh sao?"

Ánh mắt sắc như d.a. o của Lý Phượng Hà quét tới.

Bạch Mạc Sầu vô thức run run lắc đầu.

"Thế thì chính là chủ ý của Lữ đại tài tử nhà cậu rồi!"

"Sao nào? Cưới cậu thì thành hoàng hậu hay quý phi chắc?"

"Phụ nữ lấy cậu thì là vinh quang trời ban à? Lữ đại tài tử tài giỏi đến mức nào thế, tốt nghiệp trường đại học nào, ai dạy cậu thành tài vậy hả?"

Lý Phượng Hà lại đập một cái lên bàn.

Cả phòng, dù bị mắng hay không bị mắng, đều không nhịn được mà run lên.

"Lữ Hành, cậu là cái dạng người gì, hôm nay nhà tôi coi như đã thấy rõ rồi."

"Tôi, Lý Phượng Hà, thích xã giao, trong ban kỷ luật có bạn, hội phụ nữ có bạn, ngay cả phòng hành chính tổng hợp của nhà máy tôi cũng có bạn tri kỷ. Biết chưa hả?!"

"Lão Trình nhà tôi, ở trong nhà máy danh tiếng thế nào, cậu cũng rõ. Không nói đến chuyện hô một tiếng có trăm người hưởng ứng, nhưng gọi vài đệ tử thì vẫn đủ dùng."

"Kể từ hôm nay, cầu đi cầu, đường qua đường. Nhưng nếu sau này tôi mà nghe được một lời nào nói xấu Trình Giáng, cậu đoán xem, nhà tôi sẽ làm gì?"

Lữ Hành mím môi, rốt cuộc không dám hé răng nửa lời.

Lý Phượng Hà cuối cùng liếc nhìn Bạch Mạc Sầu:

"Còn cô, thì nên tự biết thân biết phận đi. Nhặt giày rách thì cũng phải là loại người ta không cần nữa, nếu không, dù có rách, cô cũng nhào lên mà nhặt, đến mèo còn phải cào cô một trận!"

Nói xong, còn cố tình meo một tiếng.

Bạch Mạc Sầu bị dọa chui tọt ra sau lưng Lữ Hành, nhưng vẫn không quên liếc tôi một cái đầy phức tạp xen lẫn đắc ý.

Lữ Hành dịu dàng an ủi:

"Đừng sợ, đừng sợ, vẫn còn anh ở đây."

Dù đã sống qua cả một đời, tôi vẫn thấy buồn nôn đến mức không chịu nổi.

06

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!