Chương 2: (Vô Đề)

Bạch Mạc Sầu vội vàng liếc mắt đưa tình với Lữ Hành.

Lữ Hành cũng tỏ vẻ tràn đầy yêu thương.

Bác sĩ xưởng bị ghê tởm đến mức không chịu nổi.

"Bị đánh đến mức phải vào phòng y tế rồi mà còn không yên phận, chê tôi ra tay mạnh thì đi bệnh viện mà khám!"

Bên ngoài phòng y tế đầy những người giả vờ đi ngang qua nhưng thực chất là đứng lại hóng chuyện.

"Yo, đây chính là đôi uyên ương hoang dã bị đánh đó hả?"

"Phải rồi, con nhỏ đó năng lực làm việc không có, muốn được xét danh hiệu tiên tiến nên bảo người yêu đi quyến rũ Trình Giáng."

"Trình Giáng bị ghê tởm đến mức đánh thằng đó một trận ngay tại chỗ, kết quả là con nhỏ kia cũng bị vạ lây... haha, bị đánh một thể luôn."

"Vì một cái danh mà nó cũng dám hy sinh cả Lữ đại tài tử."

"Đại tài tử gì chứ, giờ bị mê đến thành Lữ đại ngốc rồi còn đâu."

"Hai người họ đã yêu đương thắm thiết như thế rồi, Lữ đại tài tử còn mặt mũi nào mà nói mình độc thân, muốn tìm hiểu con gái trong xưởng?"

"Tài tử mà, một giai nhân sao đủ, chắc phải có vài ba người để lựa chọn chứ."

……

Tôi biết, mấy lời này sẽ nhanh chóng lan truyền khắp tai từng người trong xưởng.

Nhưng từ xưa đến nay, dư luận vốn không thể kiểm soát được.

Cũng có một hai người lên tiếng khác biệt.

"Bạch Mạc Sầu đơn thuần, dịu dàng, không chừng là do Trình Giáng ghen tỵ nên mới cố ý đánh cô ta đấy."

"Tôi thấy Lữ đại tài tử với Trình đại man tử vốn không xứng, là Trình Giáng hận Lữ Hành không chọn mình nên mới đánh người ta thì có, thật là dữ dằn!"

Người nói là một nữ công nhân trẻ trung xinh đẹp.

Người bên cạnh còn kéo cô ta một cái.

Nhưng cô ta lại tỏ vẻ không hề bận tâm.

Lúc này, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.

"Ai dám bắt nạt con gái tôi vậy hả?"

04

Từ ngoài cửa bước vào một ông già cao lớn, lưng quay về phía ánh sáng, mặc đồ công nhân dính đầy dầu máy, thắt lưng giắt một cái mỏ lết, bước đi hào sảng ngút trời, mà lại như một vị anh hùng từ ánh sáng vạn trượng bước ra!

Là lão Trình, ba tôi nghe tin tôi gặp chuyện, vội vã dẫn theo mấy người học trò đến phòng y tế, đến để hậu thuẫn cho tôi.

Nước mắt tôi trào ra ngay tức thì.

Tính luôn kiếp trước của tôi, cũng đã hơn ba mươi năm không gặp ba tôi rồi.

Ba ơi!

Kích động quá mức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!