Khoảng những năm 2000, Bạch Mạc Sầu quay về.
Bởi vì ba Bạch đã qua đời, con cái của ba Bạch ở cảng thành ai cũng thông minh tài giỏi.
Bạch Mạc Sầu không tranh được gì, bị đuổi ra khỏi nhà với một khoản tiền.
Không biết vì lý do gì, cô ta cũng không sống được ở cảng thành, quay về nội địa.
Mấy năm trước còn nói muốn sống tốt với tôi, Lữ Hành lại một lần nữa quay về bên Bạch Mạc Sầu.
Lần này, ngay cả con trai đang tuổi dậy thì cũng bị Lữ Hành dẫn đi gặp Bạch Mạc Sầu.
Con trai tôi đặc biệt thích cô Bạch xinh đẹp, dịu dàng, lại có tiền.
Càng ngày càng không coi tôi ra gì.
Tôi hỏi:
"Bạch Mạc Sầu thấy ai tốt là muốn cướp, con sao có thể đứng về phía cô ta?"
Con trai đáp: "Cô Bạch không cần cướp, con còn muốn làm con cô Bạch cơ. Con với cô ta không có quan hệ m.á. u mủ, vậy mà cô ta lại đối xử tốt với con như vậy, chẳng phải đủ chứng minh phẩm chất đáng quý của cô ta rồi sao?
Cô Bạch nghe nói thành tích con không tốt, còn chủ động đề nghị bỏ tiền cho con đi du học ở Mỹ.Mẹ, ngoài việc suốt ngày kè kè bên con, bắt con học đến chết, mẹ còn có thể cho con cái gì nữa? Mẹ chẳng phải cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học, còn chưa bằng một nửa của ba con…
"Tôi vung một bạt tai dạy thằng bé làm người. Con trai ôm mặt, mắng:"Sao con lại có người mẹ như mẹ chứ, kiếp sau con nhất định phải làm con của dì Bạch!
"Mối quan hệ giữa tôi và con trai ngày càng tồi tệ. Sau khi nó thi trượt đại học, Bạch Mạc Sầu chẳng hề giữ lời đưa nó đi Mỹ học đại học, ngược lại còn rất tích cực khuyên nó đi học cao đẳng. Tôi khuyên nó chấn chỉnh lại tinh thần, học lại thêm một năm. Con trai lại nói:"Mẹ là đồ đàn bà ngu dốt chỉ có bằng tiểu học, mẹ thì biết cái gì? Dì Bạch nói rồi, ba là giám đốc xưởng, sau này cả cái xưởng này sẽ là của con, con căn bản không cần phải cố gắng như vậy, hưởng thụ cuộc sống mới là cách sống tốt nhất của người trẻ tuổi."
Tôi nhìn con ngày một tha hóa, lòng cũng nguội lạnh theo.
Thế là về hưu sớm, đóng cửa lại, sống cuộc đời của mình.
Còn Bạch Mạc Sầu thì cùng Lữ Hành kè kè như hình với bóng, tự xưng là phu nhân giám đốc xưởng.
Rất nhiều người bất bình thay tôi.
Tôi chỉ đành lần nữa nhắc đến chuyện ly hôn với Lữ Hành.
Nhưng Lữ Hành nói:
"Em đúng là cố chấp. Anh và Mạc Sầu là sự đồng hành về tinh thần, chưa từng nghĩ đến việc chiếm lấy mối quan hệ hôn nhân trần tục của em. Em đã có danh phận và địa vị hợp pháp, thì nên biết đủ là gì đi."
Bạch Mạc Sầu nói:
"Tôi không muốn phá hoại gia đình của chị, mà là muốn gia nhập vào gia đình của chị. Tất nhiên tôi cũng có gia đình của riêng mình, nếu chị thấy buồn lòng, chị cũng có thể đến sống trong nhà tôi, tôi luôn sẵn lòng chào đón sự gia nhập của chị."
Tôi thật sự không hiểu.
Sao lại có người có thể nói chuyện ngoại tình không biết xấu hổ thành ra vừa đường hoàng, vừa thanh cao đến vậy?
Đành mỗi lần gặp được là lại đánh cho hai con ch. ó đực cái này chạy trối chết.
Có lẽ cả đời này, tôi đều sống rất u uất.
Hơn năm mươi tuổi thì bị ung thư vú, khi điều trị tôi cũng rất tiêu cực, không bao lâu thì tắt thở.
Sau khi chết, con trai tôi đứng trước xác tôi đã phủ khăn trắng, nước mắt lưng tròng.
"Hay quá rồi! Cuối cùng ba con và dì Bạch cũng có thể ở bên nhau, không còn ràng buộc thế tục nào ngăn cản được họ nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!