Chương 1: (Vô Đề)

Kiếp trước, vị hôn phu đại đội trưởng Thẩm Minh Dịch của Khương Trà đã kết hôn với chị họ cô, Lâm Uyển. Còn cô trở thành trò cười cho cả làng, cuối cùng lại chếc thảm vì tai nạn giao thông.

Sống lại một đời.

Khương Trà dứt khoát từ bỏ vị hôn phu, chọn gả cho thanh mai trúc mã Cố Bắc Thần, người kiếp trước vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh cô.

Tưởng rằng sẽ có được hạnh phúc, nhưng không ngờ, cô lại chọn sai rồi.....

Ngày 15 tháng 11 năm 1985, tại Quân khu Thẩm Bắc.

Khương Trà đứng ngoài cửa phòng làm việc của trung đoàn trưởng, liền nghe thấy cấp dưới của chồng cô, Cố Bắc Thần, hỏi anh ấy.

"Trung đoàn trưởng, nếu anh đã không thích Khương Trà, tại sao lại kết hôn với cô ấy?"

Giọng nói lạnh nhạt của Cố Bắc Thần vọng ra qua cánh cửa gỗ.

"Trước đây Thẩm Minh Dịch là vị hôn phu của Khương Trà, giờ anh ta kết hôn với Lâm Uyển rồi, tôi sợ Khương Trà cản trở, nên chỉ có thể kết hôn với cô ta vậy."

"Tôi chỉ muốn thấy Lâm Uyển hạnh phúc thôi."

Những lời của anh ấy như giáng một đòn mạnh vào tim Khương Trà.

Khương Trà cứng đờ ngoài cửa, bàn tay buông thõng bên người bỗng siết chặt, trái tim nhói lên từng cơn đau.

Lâm Uyển.

Lại là Lâm Uyển. Kiếp trước, chị họ Lâm Uyển của Khương Trà đã cướp đi vị hôn phu Thẩm Minh Dịch của cô.

Hai người sau khi kết hôn thì sống rất hạnh phúc.

Còn người trong làng thì cười nhạo Khương Trà là một sinh viên đại học mà ngay cả một người đàn ông cũng không giữ được.

Cuối cùng, cô tinh thần hoảng loạn, gặp tai nạn xe cộ mà chếc thảm.

Sau khi sống lại, Khương Trà dứt khoát hủy hôn với Thẩm Minh Dịch, và ở bên Cố Bắc Thần, người đã âm thầm bảo vệ cô cả một đời.

Nhưng cô không ngờ, người mà Cố Bắc Thần thích, cũng chính là chị họ Lâm Uyển của cô.

Vì muốn Lâm Uyển có được hạnh phúc, anh ấy không tiếc kết hôn với cô, giam giữ cô cả đời.

Khương Trà không biết mình đã đi ra khỏi quân khu như thế nào, đón lấy cơn gió lạnh buốt, trở về khu gia quyến.

Đẩy cửa phòng ra, cô lập tức nhìn thấy ảnh cưới của mình và Cố Bắc Thần treo trên tường.

Trong đầu không khỏi nhớ lại lời Cố Bắc Thần nói khi cầu hôn cô một năm trước.

"Đồng chí Khương Trà, tôi thích em."

"Em có thể gả cho tôi không?"

"Tôi muốn cùng em sống trọn đời.

"Lúc đó, Cố Bắc Thần nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều, hoàn toàn không giống giả dối. Nhưng hôm nay, lời anh ấy nói với đồng đội, cũng không phải giả."Tôi chỉ muốn thấy Lâm Uyển hạnh phúc..."

Mắt Khương Trà dần đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, cô lẩm bẩm.

"Cố Bắc Thần, rốt cuộc anh yêu ai?

"Kiếp trước cho đến trước khi cô chếc, Cố Bắc Thần vẫn luôn lặng lẽ ở bên bầu bạn với cô. Khương Trà đến bây giờ vẫn nhớ, lúc cô gặp tai nạn xe cộ sắp chếc, Cố Bắc Thần, người chưa từng rơi lệ, đã khóc như một đứa trẻ."Đồng chí Khương Trà, em tỉnh lại đi, đừng chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!