Tạ Quỳnh đạp xe về nhà, gió lạnh không thể xua tan nhiệt huyết của cô, cô cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá, không chỉ có thêm hơn sáu ngàn tệ tiền vào tài khoản, mà còn có một đối tác thợ rập tiềm năng.
Cô tin rằng, có thể vào làm việc tại xưởng may Cường Nhân, năng lực của Nghiêm Thi Vi hẳn là không tệ, có lẽ là do bị Mạnh Quế Hương chèn ép quá nhiều, lòng tự tin giảm sút nghiêm trọng.
Về đến nhà, Tạ Quỳnh kiểm tra bốn bản thiết kế còn lại, cô phần nào hiểu ra tại sao Xưởng trưởng Chu lại không chọn. Bốn bản thiết kế này quá táo bạo, không phải những kiểu dáng thường thấy ở mỏ dầu, hầu hết phụ nữ cũng sẽ không chọn.
Trong số đó có một bản thiết kế là váy dài ôm sát không tay, Tạ Quỳnh còn thêm chiếc quần tất vào cho chiếc váy cũng khiến Mạnh Quế Hương càng thêm ác cảm với bản thiết kế này.
Mỗi bản thiết kế Tạ Quỳnh đều rất thích, là những bản thiết kế cô đã dày công sáng tạo, dù không được mua đi, Tạ Quỳnh cũng không nỡ để những thiết kế này vĩnh viễn bị phủ bụi. Trong tương lai, cô vẫn sẽ cố gắng tận dụng bốn bản thiết kế này, phát huy giá trị của chúng.
Tuy nhiên, cô thích không có nghĩa là khách hàng cũng thích, vẫn phải cân nhắc nhu cầu và xu hướng thị trường, không thể tùy tiện theo ý mình.
Lại qua thêm hai ngày, khi Tạ Quỳnh trở lại văn phòng thuê, đồ đạc trong phòng cơ bản đã được dọn sạch. Tạ Quỳnh nhanh chóng mua về bàn ghế đã đặt, giấy bút và tủ đựng tài liệu cần thiết cho văn phòng, bài trí đơn giản để nơi đây trông giống một nơi làm việc.
Quảng cáo tuyển dụng của Tạ Quỳnh còn phải một tuần nữa mới thấy được, ứng viên duy nhất cô phải đợi phỏng vấn lúc này chỉ có Nghiêm Thi Vi.
Vào ngày Chủ Nhật, Tạ Quỳnh sớm đến nơi mà cô tạm thời chưa thể gọi là công ty, trước tiên dọn dẹp văn phòng, sau đó chuyển một số công việc của mình đến đây, vừa làm việc vừa lặng lẽ chờ đợi Nghiêm Thi Vi đến.
Kim đồng hồ chỉ hơn mười giờ sáng, Tạ Quỳnh lờ mờ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy Nghiêm Thi Vi đang thập thò ở cửa, vội vàng đứng dậy, nhiệt tình chào đón: "Mời vào, cô đi xe buýt đến à?"
Nghiêm Thi Vi nắm chặt quai cặp, lo lắng bước vào: "Vâng, tôi đã tra tuyến xe buýt, vừa hay có chuyến xe thẳng đến đây."
Tạ Quỳnh kéo ghế mời cô ngồi: "Nhà cô ở đâu?"
"Thôn Nghiêm Gia."
Trả lời xong, Nghiêm Thi Vi cẩn thận quan sát sắc mặt cô, thấy cô không có vẻ khinh thường, trong lòng hơi thả lỏng, ngồi xuống: "Lời đề nghị trước đây của cô vẫn còn hiệu lực chứ?"
"Đương nhiên là còn hiệu lực."
Tạ Quỳnh rót cho cô ấy một tách trà, ngồi đối diện: "Tiếp theo tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi cô, hy vọng cô có thể thành thật trả lời."
Nghiêm Thi Vi gật đầu: "Được."
Tạ Quỳnh theo những câu hỏi phỏng vấn cơ bản đã chuẩn bị trước, lần lượt hỏi Nghiêm Thi Vi, cô ấy cũng nghiêm túc trả lời.
Mỗi bước mỗi xa
Tạ Quỳnh nhờ đó biết Nghiêm Thi Vi tốt nghiệp cấp hai, sau khi tốt nghiệp thì vào xưởng may làm việc, ban đầu làm công nhân dây chuyền ở xưởng may trang phục, làm hai năm vì biểu hiện xuất sắc cô ấy được thăng chức tổ trưởng.
Sau đó học nghề thợ rập với thợ rập trong nhà máy, rồi nghỉ việc và đến xưởng may Cường Nhân. Hiện tại cô ấy đã làm ở Cường Nhân một năm rưỡi, tuy nhìn tuổi không lớn nhưng thực tế kinh nghiệm làm việc trong ngành may mặc đã hơn năm năm, kinh nghiệm làm thợ rập tính tròn cũng hơn hai năm.
Tiếp theo Tạ Quỳnh lấy ra bản thiết kế của mình, hỏi cô ấy một số câu hỏi chỉ liên quan đến việc làm rập đối với bản thiết kế này. Nghiêm Thi Vi lần đầu tiên gặp quy trình phỏng vấn như vậy, tâm lý chưa chuẩn bị sẵn sàng, trả lời ngắt quãng, hơi vấp váp, nhưng nhìn chung tư duy về việc làm rập đều đúng.
Vì có kinh nghiệm làm việc ở xưởng may, Nghiêm Thi Vi cũng hiểu rõ hơn cách vẽ bản rập để tiết kiệm công sức và dễ hiểu. Công bằng mà nói, khả năng ứng biến tại chỗ như vậy đủ để chứng minh kinh nghiệm dày dặn của cô ấy.
Tạ Quỳnh hài lòng gật đầu, sau đó hỏi cô ấy: "Về mức lương, xin phép hỏi, không biết lương tháng của cô ở xưởng may Cường Nhân là bao nhiêu?"
Nghiêm Thi Vi biết mình đã vượt qua thử thách, cảm giác căng thẳng giảm đi đáng kể: "Một tháng sáu mươi bảy tệ.
"Tạ Quỳnh nén sự kinh ngạc trong lòng. Mức lương này đối với một thợ rập có kinh nghiệm một năm thì thực sự hơi thấp. Cô gái tội nghiệp này, trước đây bị bóc lột quá thảm rồi, cô nhỏ nhẹ nói:"Thời gian làm việc bên tôi về cơ bản giống như các đơn vị khác ở mỏ dầu, chia thành hai mùa hè với đông, mỗi tuần nghỉ một ngày.
Về lương tháng, bên tôi có thể trả cho cô một trăm lẻ hai tệ một tháng.
"Nghiêm Thi Vi kinh ngạc mở to mắt, điên cuồng lắc đầu:"Không không không, nhiều quá rồi, có lẽ cô mới vào nghề nên chưa biết mức lương của ngành may mặc. Thợ rập không có lương cao như vậy.
"Tạ Quỳnh nhìn cô ấy với ánh mắt đầy thương cảm. Nghiêm Thi Vi phản ứng lại, che miệng:"Có phải tôi bị lừa rồi không?"
Tạ Quỳnh lấy tờ báo mà cô đã mua ở tòa soạn trước khi đến văn phòng, lật đến trang quảng cáo tuyển dụng: "Cái này hẳn là khá khách quan, cô có thể xem mức lương bình thường của thợ rập trên này là bao nhiêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!