Chương 6: (Vô Đề)

Lục Xuân Mai kéo Trần Nhã Quyên vào phòng chính nhờ Trần Trung Hòa giảng bài. Đinh Nhan vào phòng phía Tây, rồi cảm thấy hơi lo lắng về việc ngủ đêm nay.

Đinh Nhan còn chưa từng yêu đương, đột nhiên phải ngủ chung giường với một người đàn ông, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Trần Trung Hòa giảng bài cho Trần Nhã Quyên xong đã hơn 8 giờ tối. Đại Bảo và Tiểu Bảo đều buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.

Điền Tú Chi đun nước, bảo mọi người rửa mặt, rồi gọi hai đứa trẻ vào phòng chính đi ngủ.

Chủ cũ sợ con cái làm phiền chuyện thân mật với Trần Thụy, nên không cho chúng ngủ cùng. Vì vậy, hai đứa trẻ đều ngủ với Điền Tú Chi ngay sau khi cai sữa.

Tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi. Điền Tú Chi đang bế cậu bé vào phòng chính thì bị Đinh Nhan gọi lại: "Mẹ, bốn người ngủ chung một giường chật chội quá. Sau này cho Tiểu Bảo ngủ với con đi."

Nói rồi cô đón Tiểu Bảo từ tay Điền Tú Chi, bế cậu bé vào phòng phía Tây.

Điền Tú Chi: "..."

Điền Tú Chi tay không quay lại phòng chính. Trần Trung Hòa đang ngồi trước bàn soạn bài. Thấy vợ vào một mình, ông tiện miệng hỏi: "Tiểu Bảo đâu?"

"Mẹ Tiểu Bảo bế thằng bé đi rồi. Con bé nói bốn người ngủ chung một giường chật quá, sau này sẽ cho Tiểu Bảo ngủ với nó."

Điền Tú Chi muốn kể cho chồng nghe về chuyện Đinh Nhan đột nhiên trở thành thần côn, nhưng nghĩ lại, chồng bà làm sao tin chuyện này. Thôi, không nói nữa. Dù cô ấy có là thần côn hay không, miễn là sau này cô ấy sống tốt với con trai thứ hai là được.

Đại Bảo vốn đang nửa tỉnh nửa mê, nghe bà nội nói Tiểu Bảo bị mẹ bế đi và sau này sẽ ngủ cùng mẹ, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Nói không ghen tị là giả, mẹ cậu bé chưa bao giờ ôm cậu ngủ.

Điền Tú Chi lên giường, đắp chăn cho Đại Bảo, thấy cậu bé mở to mắt, bà cười: "Vừa nãy mắt còn không mở nổi, sao giờ lại tỉnh táo thế? Có phải con cũng muốn ngủ với mẹ không?"

Đại Bảo lật người, quay lưng lại với Điền Tú Chi, rầu rĩ nói: "Không muốn." Cậu là Trần Tư lệnh dũng cảm, làm sao lại muốn ngủ với mẹ chứ?

"Người công cụ" Tiểu Bảo, đang ngủ như một chú lợn con, được Đinh Nhan đặt ở giữa giường. Cô vào tủ lấy một chiếc chăn khác, dành cho Trần Thụy ngủ, còn cô và Tiểu Bảo chung một chăn.

Trần Thụy về nhà vào khoảng gần 9 giờ. Lúc anh về, Đinh Nhan vẫn chưa ngủ. Cô nghe thấy anh nói chuyện nhỏ với Điền Tú Chi, rồi đi rửa mặt, sau đó vào phòng. Anh thấy Đinh Nhan đã ngủ, trên giường có hai chăn: Đinh Nhan và Tiểu Bảo một chăn, còn anh một chăn.

Anh bị ghẻ lạnh rồi sao?

Sợ đ.á.n. h thức hai mẹ con, Trần Thụy nhẹ nhàng lên giường. Có lẽ vì quá mệt mỏi, anh nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay. Đinh Nhan thở phào nhẹ nhõm, kéo Tiểu Bảo sát vào lòng mình.

Thân hình nhỏ bé của Tiểu Bảo mềm mại, ấm áp, ôm ngủ thật thoải mái.

Vậy nên nói, có con là đủ rồi, cần chồng làm gì? Anh ta có mềm mại như con không?

Sáng hôm sau, khi Đinh Nhan tỉnh dậy, trên giường chỉ có cô và Tiểu Bảo, Trần Thụy không biết đã đi đâu.

Cô bước xuống giường, mở cửa, thấy Điền Tú Chi đang ôm củi vào bếp, chuẩn bị làm bữa sáng.

Đinh Nhan đang định vào bếp giúp nhóm lửa thì nghe thấy Tiểu Bảo gọi từ trong phòng: "Bà nội!"

Cậu bé đã quen ngủ với Điền Tú Chi, nên dù tỉnh dậy trên chiếc giường không quen thuộc, cậu vẫn gọi Điền Tú Chi ngay lập tức.

Đinh Nhan bước vào phòng, thấy Tiểu Bảo đang nhìn mình với vẻ mặt ngơ ngác.

"Tiểu Bảo tỉnh rồi, mẹ mặc quần áo cho con đây."

"Mẹ, sao con lại ở phòng Tây?"

Đinh Nhan dùng lại lý lẽ cũ: "Bốn người ngủ chung một giường chật chội quá, sau này con ngủ với mẹ, được không?"

Tiểu Bảo đáp lại bằng giọng trẻ con: "Dạ được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!