Đinh Nhan mải mê đùa giỡn Lý Lệ Hoa đến mức quên mất Trần Thụy đang ở ngay bên cạnh. Khi cô đột ngột nhìn thấy anh, cô chợt không biết phải nói gì, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Trần Thụy lúc này có chút ngây người, nghi ngờ mình bị ảo giác, nếu không, tại sao anh lại nghe thấy những từ ngữ như "chuông giam hồn, quỷ bù nhìn, quỷ c.h.ế. t đuối, quỷ thắt cổ"?
Và cả việc nhiệt độ đột ngột hạ xuống, câu chú mà vợ anh vừa niệm, ánh sáng vàng lóe lên trên đầu ngón tay...
Từ nhỏ, thầy cô đã dạy rằng trên đời không có ma quỷ, cái gọi là ma quỷ chỉ là do con người tưởng tượng ra, người xưa cũng nói, người c.h.ế. t như đèn tắt, điều này anh luôn tin tưởng sắt đá. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, anh luôn là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định.
Nhưng hôm nay, tam quan của anh đã bị rạn nứt!
Rốt cuộc đây là sự thật, hay là một loại ảo thuật? Anh cảm thấy hơi rối bời!
Đinh Nhan là người lấy lại tinh thần trước, "Chuyện này nói ra thì dài lắm, lát nữa tôi sẽ giải thích với anh. Bây giờ anh tốt nhất nên dẫn người về cục ngay lập tức, sẽ có người đến đầu thú. Người này rất có thể là gã Đạo ca đã chạy trốn lần trước... nhưng có lẽ các anh không thể thẩm vấn được gì, phải để tôi hỏi anh ta... Còn vì sao thì lát nữa tôi sẽ nói với anh."
Trần Thụy vẫn nhìn cô như người ngây ngô. Đinh Nhan thúc giục anh, "Đừng ngẩn người nữa, anh mau về cục đi, hoặc anh cử người về cũng được, nếu không, người ở cục các anh thấy anh ta thần trí không bình thường, không chừng lại đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần đấy."
Thấy Trần Thụy vẫn còn đờ đẫn, Đinh Nhan nghĩ thầm, dù gì cũng là đội trưởng đội điều tra hình sự, sao lại trông có vẻ chưa từng thấy việc đời thế này? Chẳng qua là nghe mình nói mấy câu về ma quỷ thôi mà, có gì mà làm ầm ĩ. Nếu mà thực sự để anh ta thấy tận mắt ma quỷ, chắc anh ta sụp đổ mất!
Đinh Nhan không thèm để ý đến Trần Thụy nữa, cô kéo Lý Lệ Hoa vào sâu hơn trong ruộng ngô, rồi gỡ bỏ phép che mắt (trướng nhãn pháp). Vừa lúc có một người đang kéo xe ngô đi tới, Đinh Nhan và Trần Thụy đột ngột xuất hiện làm người đó giật mình, "Vừa rồi tôi thấy chỗ này không có ai, hai người từ đâu chui ra vậy?"
Đinh Nhan cười híp mắt, "Chúng cháu vẫn ở đây mà, chú Cương có lẽ làm việc mệt quá nên hoa mắt không thấy thôi."
Chú Cương dụi mắt, nghĩ thầm chắc là mình hoa mắt thật, nếu không, hai người sống sờ sờ, sao mình lại không thấy.
Chú Cương không nghi ngờ gì, chào hỏi Trần Thụy một tiếng rồi kéo xe ngô đi, miệng lẩm bẩm rằng đợi thu hoạch xong phải nghỉ ngơi cho khỏe, mắt làm việc quá nhiều nên sinh bệnh rồi.
Trần Thụy cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, liếc nhìn Đinh Nhan, rồi gọi to vào ruộng ngô, "Kỳ Sinh!"
Phương Kỳ Sinh gạt lá ngô bước ra, thấy Lý Lệ Hoa đang nằm dưới đất, ngạc nhiên hỏi, "Cô ấy bị sao vậy?"
Đinh Nhan buột miệng nói dối, "Bị say nắng?"
Phương Kỳ Sinh, "Say nắng?!"
"Vừa bẻ được mấy bắp ngô thì cô ấy kêu nóng, chóng mặt, rồi ngã xuống đất, đó không phải là say nắng sao?"
Phương Kỳ Sinh tức giận nói, "Tôi đã bảo cô ta đừng đến, cứ cố mặt dày đi theo, đến rồi lại còn gây thêm rắc rối!"
Đinh Nhan, "Cô ấy cũng có ý tốt mà."
Phương Kỳ Sinh, "Chị dâu thật là quá nhân hậu, dễ tin người. Thật ra cô ta đâu có ý tốt, tôi cứ thấy cô ta có ý đồ xấu!"
Trần Thụy: ...
"Kỳ Sinh, cậu dẫn mấy người họ về cục ngay bây giờ, nếu có người đến tự thú, cậu lập tức quay lại báo cho tôi."
Phương Kỳ Sinh, "Tự thú?! Ai tự thú? Vụ án nào, sao tôi không biết."
"Đừng hỏi nhiều, đi đi."
"Mấy bắp ngô này..."
"Bẻ ngô quan trọng hay công việc quan trọng?"
Phương Kỳ Sinh đứng nghiêm, "Vâng, tôi về cục ngay đây."
Trần Thụy nhìn Lý Lệ Hoa vẫn chưa tỉnh lại, vẻ mặt càng phức tạp, "Đưa cô ta đi."
Phương Kỳ Sinh tức giận, "Thật là mất mặt, không đưa, để cô ta tỉnh rồi tự đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!