Dấu ấn trên cổ tay Dương Tú Hương, dân gian gọi là "dấu tay quỷ nhéo" (quỷ niết ấn), hiểu nôm na là bị quỷ nhéo (bóp).
Đinh Nhan chú ý quan sát những người khác đi cùng Dương Tú Hương. Ba người phụ nữ đều có vết bầm tím tương tự trên cánh tay, nhưng hai người đàn ông khỏe mạnh thì không có.
Đinh Nhan nhớ lại Dương Đông Sơn – người đột nhiên phát điên đ.á.n. h c.h.ế. t người, chính là người ở Dương Gia Tập. Cả Lý Lệ Hoa cũng bị "quỷ ám" ở Dương Gia Tập.
Xem ra Dương Gia Tập có chuyện rồi.
Mẹ Đinh rõ ràng rất hài lòng với Dương Tú Hương, mặt mày rạng rỡ: "Tôi có ba cô con gái, chỉ có Thế Kiệt là độc đinh. Cả nhà thương yêu nó nhất. Ba chị gái nó cũng giúp đỡ nó. Ba cô con gái và rể của tôi cũng thương Thế Kiệt như em ruột. Hễ có gì tốt đều nghĩ đến nó. Có chị gái và anh rể giúp đỡ, tôi không dám nói sau này nó sẽ giàu sang phú quý, nhưng ăn uống chắc chắn không thiếu. Chắc mọi người cũng biết, con rể thứ ba của tôi làm ở Cục Công an huyện, là Đội trưởng.
Nó thương Thế Kiệt nhất, có nói với tôi là sau này sẽ tìm cách sắp xếp Thế Kiệt vào Cục Công an. Tôi thì không nghĩ nhiều, chỉ mong chúng nó giúp đỡ Thế Kiệt nhiều hơn thôi."
Đinh Phần ngồi gần Đinh Nhan, ghé sát tai cô nói nhỏ: "Sao mẹ mình không nói luôn là Trần Thụy sẽ đưa Tiểu Kiệt vào Cục Công an làm Giám đốc đi."
Đinh Nhan không nhịn được phì cười. Mẹ Đinh kịp thời chữa thẹn: "Xem cô con gái thứ ba của tôi mừng rỡ thế kia, vì Tiểu Kiệt xem mắt đấy mà."
Đinh Nhan: "..." Miễn là bà vui là được.
Tuy nhiên, một bà cô của Dương Tú Hương lại không mấy hài lòng: "Căn nhà này hơi tồi tàn."
Thím năm vội vàng cười hòa nhã: "Đây là đang chờ Thế Kiệt đính hôn. Đính hôn xong sẽ xây mới nhà. Đợi nhà xây xong sẽ kết hôn. Song hỷ lâm môn."
Mẹ Đinh: "Nói thật với mọi người, chuyện xây lại nhà đã có từ lâu rồi, chỉ chờ Thế Kiệt đính hôn thôi. Nó có ba chị gái cơ mà, lẽ nào lại để thằng em này thiệt thòi? Chồng cô con gái thứ ba tôi là cán bộ ở Cục Công an, lương tháng cả trăm hai trăm tệ lận. Chỉ cần rơi vãi chút đỉnh cũng đủ cho Thế Kiệt nhà tôi ăn uống rồi."
Mọi người nhao nhao khen Đinh Thế Kiệt có phúc. Chỉ có một người phụ nữ gầy cao, được giới thiệu là thím ruột của Dương Tú Hương, lại không chú ý đến chàng rể thứ ba thành đạt của mẹ Đinh, mà là cô con gái thứ ba Đinh Nhan.
Bà ta hỏi Đinh Nhan: "Cô là Đinh Nhan biết xem bói đó à?"
Đinh Nhan gật đầu, rồi hỏi thẳng: "Làng của các cô có phải gặp chuyện rồi không?"
Người phụ nữ há miệng định nói gì đó, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị người đàn ông bên cạnh ngắt lời: "Nói gì lạ vậy, làng chúng tôi bình thường sao có thể gặp chuyện gì." Nói xong, còn kéo nhẹ người phụ nữ, ý bảo bà ta đừng nói linh tinh.
Làng họ đúng là xảy ra chuyện kỳ lạ, nhưng chuyện này không thể để truyền ra ngoài. Nếu không, sau này con trai con gái trong làng còn lấy vợ gả chồng được nữa không?
Người phụ nữ đành nuốt lời sắp nói vào: "Làng chúng tôi không có gì cả. Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi."
Đinh Nhan cười và không truy hỏi nữa. Cô không bao giờ làm cái việc lấy mặt nóng dán m.ô.n. g lạnh. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến cô.
Thím năm thấy không khí chùng xuống liền nhanh nhẹn chữa cháy. Bà ta ăn nói hoạt bát, chẳng mấy chốc không khí lại nóng lên trở lại.
Đinh Nhan ngồi một lát, cảm thấy thật khó để hòa nhập vào câu chuyện của họ, liền đi ra ngoài hít thở chút không khí. Vừa đi dạo ở cổng sân một vòng, quay lại thì thấy người phụ nữ vừa hỏi chuyện cô đi theo đến.
Người phụ nữ nhìn quanh ra sau, thấy không có ai, liền kéo Đinh Nhan vào con hẻm bên cạnh, rồi hỏi nhỏ: "Cô có phải đã nhìn ra điều gì rồi không?"
Đinh Nhan lạnh lùng nói: "Mấy người phụ nữ các cô, ai cũng có vết bầm tím trên cánh tay. Đến cả người ngốc cũng nhìn ra là có điều không ổn phải không?"
Người phụ nữ theo phản xạ giấu cánh tay phải ra sau lưng.
Đinh Nhan: "Chó trong làng các cô cũng c.h.ế. t gần hết rồi nhỉ?"
Người phụ nữ kinh ngạc: "Sao cô cũng biết chuyện này?"
Đinh Nhan: "Về nói với trưởng thôn các cô một tiếng, nếu không tìm cách giải quyết, sau này sẽ đến lượt những người còn sống các cô đó."
Đinh Nhan nói xong định quay về. Người phụ nữ kéo cô lại, gấp gáp hỏi: "Vậy tôi về nói với trưởng thôn, cô đến giúp chúng tôi xem sao?"
Đinh Nhan giơ bàn tay lên ra hiệu số 3: "300 tệ!"
Người phụ nữ giật mình: "Đòi cao quá vậy?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!