Chương 23: (Vô Đề)

Lý Lệ Hoa giật mình mạnh một cái, trực giác mách bảo có gì đó không ổn. Cô ta đang định rời đi, thì cảm thấy bên tai lạnh buốt, rồi nghe thấy một giọng phụ nữ âm u, ghê rợn, giọng khàn khàn: "Mày tại sao không cứu tao?"

Lý Lệ Hoa ngẩng phắt đầu lên. Cô ta đứng khá xa nhóm người kia, lúc này bên cạnh cô ta hoàn toàn không có ai! Vậy ai đang nói bên tai cô ta?

"Đừng tìm nữa, mày không nhìn thấy tao đâu!"

Lý Lệ Hoa lập tức sợ đến mức nói lắp: "Mày... mày là người hay là quỷ?"

"Mày nói tao là người hay là quỷ! Nếu mày cứu tao lúc trước, tao có biến thành quỷ không! Mày là công an, tại sao mày không cứu tao, tại sao mày không cứu tao?! Trả mạng cho tao!"

Giọng nói giận dữ lên, cứ như có hai bàn tay đang bóp cổ cô ta, lạnh thấu xương. Lý Lệ Hoa chỉ thấy cơ thể mềm nhũn. Cô ta muốn chạy, nhưng cứ như bị cái gì đó ngăn lại, không thể nhúc nhích một bước. Cô ta kinh hoàng hét thất thanh lên.

Trần Thụy và những người khác đang giải quyết vụ ẩu đả, thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lý Lệ Hoa. Ba người vội vàng rẽ đám đông chạy ra, thấy Lý Lệ Hoa ngã trên đất giữa một đống chất bẩn, ôm đầu gào thét điên cuồng.

Phương Kỳ Sinh và Dương Thanh Thuận cảm thấy chưa bao giờ mất mặt đến thế, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.

Trần Thụy chạy tới: "Chuyện gì thế?"

Âm khí quấn lấy Lý Lệ Hoa biến mất đột ngột. Cô ta có thể cử động được rồi. Cô ta bò lổm ngổm từ dưới đất dậy, hét lên nhào vào lòng Trần Thụy: "Có ma! Có quỷ!"

Rồi cô ta ôm chặt lấy Trần Thụy, hận không thể chui rúc vào lòng anh.

Trần Thụy lập tức hất cô ta ra. Lý Lệ Hoa dường như không còn màng đến thể diện nữa, bò dậy lại nhào vào lòng Trần Thụy: "Có quỷ!"

Lần này không chỉ Phương Kỳ Sinh và Dương Thanh Thuận, mặt Trần Thụy cũng tối sầm lại: "Lý Lệ Hoa, cô là công an, chú ý hình ảnh và lời nói của mình!"

Lý Lệ Hoa vẫn ôm chặt Trần Thụy không buông. Cô ta có thể cảm nhận được, con quỷ vừa nãy sợ Trần Thụy. Trần Thụy vừa đến, con quỷ đã chạy mất. Cho nên lúc này có đ.á.n. h c.h.ế. t cô ta, cô ta cũng không buông Trần Thụy ra!

Phương Kỳ Sinh và Dương Thanh Thuận cạy tay Lý Lệ Hoa ra, lôi cô ta khỏi người Trần Thụy. Lý Lệ Hoa kêu gào t.h.ả. m thiết: "Đội trưởng, có quỷ! Mau ôm tôi, mau ôm tôi!"

Vừa nãy còn là chuyện kinh dị, thoáng chốc đã thành chuyện "hương diễm" rồi.

Dương Đức Lương và những người khác đều mắt tròn mắt dẹt nhìn. Mặt Trần Thụy tái xanh: "Kỳ Sinh, cậu và Thanh Thuận lập tức đưa cô ta về cục!"

Phương Kỳ Sinh và Dương Thanh Thuận kéo lê Lý Lệ Hoa lên xe. Sức Dương Thanh Thuận mạnh hơn, ấn giữ Lý Lệ Hoa ở ghế sau. Phương Kỳ Sinh lái xe nhanh như bay, khoảng 10 phút đã về đến cục.

Giám đốc Lưu vừa hay bước ra khỏi văn phòng, thấy Phương Kỳ Sinh lái xe về, cứ tưởng vụ án mạng ở Dương Gia Tập đã được giải quyết xong, ông liền đi tới: "Giải quyết nhanh vậy sao?"

Xe dừng lại trước mặt ông. Phương Kỳ Sinh giận dữ mở cửa xe bước xuống, không thèm để ý đến Giám đốc Lưu. Cậu mở cửa sau xe, cùng Dương Thanh Thuận lôi Lý Lệ Hoa ra khỏi xe, rồi cũng không cần biết Lý Lệ Hoa là đồng chí nữ nữa, hậm hực ném Lý Lệ Hoa xuống đất.

Lý Lệ Hoa đã quậy phá suốt đường đi, vừa khóc vừa la hét đòi tìm Trần Thụy. Lúc này cô ta tóc tai bù xù, nước mắt nước mũi lấm lem mặt, giọng nói khản đặc.

Dù vậy, cô ta vẫn bò đi tìm Trần Thụy.

Giám đốc Lưu ngớ người: "Chuyện gì thế này?"

Phương Kỳ Sinh c.ắ. n răng nghiến lợi: "Bị người c.h.ế. t dọa sợ."

Giám đốc Lưu: "Thế sao cô ta cứ đòi tìm Đội trưởng Trần?"

"Vừa khóc vừa la hét đòi Đội trưởng ôm!"

Giám đốc Lưu gần như không tin vào tai mình: "Cậu nói gì cơ?!"

"Giám đốc, tóm lại là thể diện Đội Hình sự chúng ta hôm nay bị cô ta làm mất hết rồi. Nếu sau này anh còn phân cô ta đi hiện trường nữa, tôi xin nghỉ việc!"

Nói xong, cậu gọi Dương Thanh Thuận: "Quay lại đón Đội trưởng!"

Hai người lại hùng hổ lái xe đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!