Chương 1: (Vô Đề)

Tháng 9, mặc dù đã qua ba đợt nắng nóng gay gắt nhưng đợt nắng thu năm nay đặc biệt dữ dội và giữa trưa vẫn nóng bức khó chịu.

Người dân quê không có thói quen nghỉ trưa. Trời nóng nên không tiện ra đồng làm việc và họ tụ tập dưới gốc cây hòe già trước cổng ủy ban thôn để tán gẫu, đàn ông một nhóm và phụ nữ một nhóm.

Khi đang trò chuyện vui vẻ thì họ nghe thấy tiếng kêu cứu chói tai và sắc lẻm từ đầu phía nam thôn: "Cứu mạng! Có người nhảy sông!"

Một vài người đàn ông khỏe mạnh theo bản năng đứng dậy và chạy về phía bờ sông. Các bà và các chị ném đồ may vá đang cầm dở xuống chiếc ghế đẩu nhỏ rồi cũng chạy theo xem chuyện gì.

Chỉ chốc lát, dưới gốc hòe già chỉ còn lại mấy cụ già chân đi không vững. Họ cũng không ngồi yên mà bắt đầu buôn chuyện: "Chắc lại là nhà Trần Thụy rồi."

"Tháng này là lần thứ ba làm loạn rồi nhỉ? Lần trước là đòi uống t.h.u.ố. c sâu và lần trước nữa là đòi treo cổ."

"Tôi nói thật, đừng cản cô ta nữa, c.h.ế. t quách đi cho rồi. Sống chỉ tổ gây họa cho người khác."

...

Đinh Nhan cảm thấy như bị ma nhập, không thể mở mắt ra được, nhưng tai lại nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào.

"Trông có vẻ sống lại rồi."

"Lần này là cô ta may mắn. Còn lần sau, e là sẽ tự làm mình mất mạng thật."

"Nói đi cũng lạ, Tiểu Bảo bé tí thế, lại không biết bơi, sao lại không uống một ngụm nước nào?"

"Mày không nghe mấy đứa như Dũng nói à, Tiểu Bảo cứ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, không hề chìm xuống, cứ như có người đang đỡ thằng bé dưới nước vậy."

"Ghê quá, con sông này không lẽ có thứ dơ bẩn gì sao?"

...

Đinh Nhan đặc biệt nhạy cảm với ba từ "thứ dơ bẩn". Lòng cô chấn động và cô dồn hết sức lực mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt to đen sạm pha chút đỏ ửng, phóng đại và đang nhìn chằm chằm vào cô, đầu tóc còn nhỏ nước xuống.

Mặc dù người này có hơi thở của người sống nhưng Đinh Nhan vẫn giật mình. Cô không biết lấy sức mạnh từ đâu và bật dậy ngồi phắt lên: "Cô làm gì vậy?"

Người phụ nữ mặt to thấy Đinh Nhan ngồi dậy liền đứng thẳng người lên: "Tôi nói này cô em, tuổi trẻ sức dài vai rộng, có chuyện gì mà phải nghĩ quẩn đến mức tìm đường c.h.ế. t còn kéo theo cả đứa con nữa chứ. Nó bé thế này, cô có phải mẹ ruột không hả?! May mà nó mạng lớn, nếu nó mà c.h.ế. t đuối thật cô sẽ hối hận cả đời!"

Đinh Nhan nghe mà lùng bùng lỗ tai. Cô theo phản xạ quét mắt nhìn xung quanh rồi bỗng chốc ngây người. Xung quanh là một nhóm người trông giống nông dân, trang phục nhìn giống như ở thập niên bảy mươi tám mươi của thế kỷ trước. Có người quần áo vá chằng vá đụp và đang chỉ trỏ bàn tán về cô.

Nghe lời họ bàn luận thì hình như cô đã kéo con trai nhảy sông rồi được vợ chồng người phụ nữ mặt to đi ngang qua cứu lên.

Đứa con trai nhảy sông cùng cô tên là Tiểu Bảo và cô còn có một đứa con trai lớn hơn tên là Đại Bảo.

Đinh Nhan như bị sét đánh. Cô thậm chí còn chưa có bạn trai, lấy đâu ra con trai mà lại là hai đứa?!

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!

Đinh Nhan không nhớ ra được gì cả, theo bản năng bèn bấm đốt tay tính toán rồi cả người cô trở nên tồi tệ. Cô đã trở thành một người khác trùng tên trùng họ với mình!

Bây giờ là năm một nghìn chín trăm tám mươi tại một ngôi làng tên là Trần Gia Câu ở tỉnh Nam Quốc. Chủ cũ kết hôn năm bảy hai, chồng tên là Trần Thụy, từng là lính, sau này chuyển ngành về Cục Công an huyện và hiện là đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục Công an.

Hai người sinh được hai đứa con, chính là Đại Bảo và Tiểu Bảo, Đại Bảo bảy tuổi và Tiểu Bảo bốn tuổi.

Trần Thụy khôi ngô giỏi giang còn chủ cũ chỉ là một phụ nữ nông thôn không biết chữ. Cô luôn cảm thấy Trần Thụy ngày càng coi thường mình nên không tin tưởng anh, sợ anh thay lòng đổi dạ mà bỏ rơi cô.

Cô không có văn hóa và lại thiển cận, nghĩ rằng muốn giữ chồng thì phải làm cho chồng sợ mình. Mẹ ruột cô đã dùng chiêu này để quản lý cha cô răm rắp, cha cô đến khi qua đời cũng không dám cãi lại mẹ cô một lời nào chứ đừng nói là dám tơ tưởng đến người khác.

Chủ cũ học theo mẹ mình và kiểm soát Trần Thụy rất chặt chẽ, hễ không vừa ý là gây chuyện với Trần Thụy và đòi sống đòi c.h.ế.t. Vì trong Cục Công an có vài cô gái trẻ đẹp nên cô còn thỉnh thoảng chạy đến Cục Công an để thị uy, muốn dằn mặt mấy con hồ ly tinh đó, đừng hòng tơ tưởng đến chồng cô.

Lần này là vì Trần Thụy hai ngày không về nhà nên cô nghi ngờ anh đi hẹn hò với một con hồ ly tinh trong cục, vì thế cô đã đến Cục Công an làm loạn một trận rồi sau đó diễn màn nhảy sông để ép Trần Thụy xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!