Nếu không phải vô tình biết được Tiêu Dĩnh chỉ là con nuôi, tôi cũng chẳng phát giác ra điều này.
Càng không biết, hai anh em bọn nó lại đê tiện đến vậy.
Giờ Tiêu Dĩnh thấy bố mẹ chồng đứng về phía cô ta, ngay lập tức có dũng khí bĩu môi, giận dữ lườm Tiêu Dật Hàng.
Lúc này, Tiêu Dật Hàng quay đầu nói gì đó nhỏ với mẹ chồng?
Mẹ chồng liền nắm tay Tiêu Dĩnh, khuyên cô ta xin lỗi tôi.
Tiêu Dĩnh thấy bố mẹ chồng nhanh như thế đã thuận ý Tiêu Dật Hàng, bèn ngẩng đầu nhìn tôi, giây sau lại cúi gằm.
Vẻ mặt như sợ tôi sẽ làm gì cô ta vậy.
Trong lòng tôi thầm dè bỉu.
Giống y hệt kiếp trước, bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể trưng ra bộ dạng yếu đuối.
Kiếp trước, cô ta thường giả bộ ốm yếu khiến tôi tưởng thật.
Đến c.h.ế. t tôi mới biết tất cả.
Đó là do gia đình Tiêu Dật Hàng cố tình nói vậy.
Mục đích để sau khi cưới tôi về, gánh hết tất cả việc trong nhà, không bắt Tiêu Dĩnh phải động tay chân.
Giờ họ không muốn làm căng với người ở đợ miễn phí là tôi, nên đã ra sức khuyên Tiêu Dĩnh xin lỗi tôi.
"Dĩnh Dĩnh, em đừng sợ, chị dâu em hiền lành, biết là em không cố ý, em xin lỗi đàng hoàng đi, chị ấy sẽ tha thứ cho em mà."
Trong giọng nói dịu dàng của Tiêu Dật Hàng, Tiêu Dĩnh cuối cùng cũng bước từng bước ngoảnh lại nhìn anh, tiến về phía tôi.
Hôm nay nó mặc chiếc áo sơ mi màu xanh tri thức mới tinh, kết hợp váy đen qua gối, cứ ngỡ bản thân là tiểu thư đến từ thành phố vậy.
Nhưng tôi càng nhìn càng bốc hỏa.
Những thứ nó mặc trên người, vốn đều thuộc về tôi.
Tiêu Dật Hàng từng nói:
"Dĩnh Dĩnh sức khỏe không tốt, cũng không làm việc nặng được, ngày thường cũng chỉ có hai bộ quần áo. Thanh Ninh, chúng ta là anh chị, nhân lúc em ấy chưa lấy chồng, tụi mình có thể cho em ấy được gì thì cứ cho em nhé? Sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho em."
3
Lúc đó, tôi chìm đắm trong những lời đường mật của Tiêu Dật Hàng, thế nên đã đồng ý.
Nhưng không ngờ những chuyện kế tiếp anh ta làm lại quá đáng như vậy.
Tôi đồng ý lúc đó, có nghĩa là cho một lần thôi.
Nhưng năm nào anh ta cũng cho, trong lòng tôi không nguyện ý, muốn đòi lại.
Nhưng Tiêu Dĩnh đã may xong mặc lên người luôn rồi.
Còn tôi năm nào cũng mặc bộ đồ rách rưới, chó nhìn thấy cũng chê.
Về sau, Tiêu Dật Hàng sợ tôi làm lớn chuyện.
Hễ có phiếu may mặc là lén đưa cho Tiêu Dĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!