Chương 1: (Vô Đề)

Kiếp trước, Tiêu Dật Hàng là một tên cuồng em gái. 

Ngày chúng tôi kết hôn, anh ta đã nói:

"Sức khỏe của Tiêu Dĩnh không tốt, có chuyện gì em cũng nhường nhịn con bé một tí."

Tôi yêu Tiêu Dật Hàng, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đêm tân hôn của chúng tôi, Tiêu Dĩnh la đau bụng, Tiêu Dật Hàng xoa bụng cho cô ta cả đêm, tôi cũng không một lời oán trách.

Cô ta đẩy tôi sảy thai, Tiêu Dật Hàng chỉ nói một câu không cố ý, tôi liền chọn cách tha thứ.

Về sau, đồ ngon thức uống cùng tiền bạc đều dành cho cô ta, còn tôi và con thì nhịn đói không gì để bụng.

Rồi lại sau đó, Tiêu Dĩnh ly hôn dắt con về, tôi thương cô ta sức khỏe yếu, đã lơ là con mình, nuôi dạy đứa con của người dưng vào đại học.

Cho đến khi tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Tiêu Dật Hàng và bố mẹ chồng, mới phát hiện Tiêu Dĩnh chỉ là con nuôi của họ.

Tiêu Dật Hàng và Tiêu Dĩnh từ nhỏ đã biết thân phận của đối phương, bèn nảy sinh tình cảm với nhau.

Bố mẹ chồng vì để ngăn cản họ, nên mới bắt Tiêu Dật Hàng lấy tôi.

Tôi tức giận đến mức ho ra máu, ngã quỵ xuống đất.

Trong giây phút hấp hối, Tiêu Dật Hàng giả vờ không thấy, vội vàng dắt Tiêu Dĩnh rời đi.

Hai đứa con đứng đó lạnh lùng nhìn tôi tắt thở, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Mở mắt lại, tôi trở về ngày bị Tiêu Dĩnh đẩy cho sảy thai.

1

Sau khi sảy thai, tôi đã nằm viện ba ngày, chuẩn bị xuất viện về nhà.

Cả nhà đều bảo bận không thể đón tôi, bảo tôi tự về.

Ngay cả Tiêu Dật Hàng cũng nói:

"Thanh Ninh, anh bận công việc không sắp xếp được thời gian, em tự thu xếp đồ đạc về nhà đi."

Nghe giọng anh lạnh nhạt xa cách, tôi mới nhận ra mình đã trở lại về ngày bị em chồng đẩy ngã sảy thai.

Ha~

Bọn họ nào có bận rộn gì?

Thời gian rảnh rỗi thì dư thừa, chỉ là không dành cho tôi mà thôi.

Những chuyện kiếp trước như một thước phim tua đi tua lại trước mắt tôi.

Tôi sờ vào phần bụng trống rỗng, nước mắt lặng lẽ rơi.

Nói cho cùng cũng là một sinh mạng, sao cô ta lại dám!!!

Đầu ngón tay co quắp đ.â. m vào da thịt, nỗi đau khi m.á. u thịt của chính mình bị lấy ra khỏi cơ thể khiến ý thức tôi dần mờ đi.

Lồng n.g.ự. c tôi quặn thắt, nhắm mắt lại.

Mở mắt ra lần nữa, nước mắt đã ngừng rơi, đáy mắt cũng chẳng còn ngu muội như trước nữa.

Nếu gia đình này không biết cách làm người, vậy thì để tôi dạy cho bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!