"Em sẽ không đổi ý đâu." Lúc nói lời này, ánh mắt Khương Du Mạn kiên định như thể sắp được kết nạp Đảng.
Đùa gì chứ? Trước khổ sau ngọt, có cơ hội yên tâm đi theo Phó Cảnh Thần để hưởng phúc, nề hà gì chút đau khổ? Huống hồ còn không chắc chắn phải chịu khổ…
Cô sẽ không đổi ý, cả đời này cũng không!
Đương nhiên… Cô không nhịn được liếc nhìn Phó Cảnh Thần một cái: Dáng người anh cao ráo, vững chãi, đường nét khuôn mặt ưu tú, ngay cả nếp uốn mí mắt cũng thật hoàn hảo. Thật sự rất hợp gu thẩm mỹ của cô.
Nếu không tự mình trải qua, ai có thể nghĩ được chỉ sau một giấc ngủ dậy, mình không chỉ có chồng, mà trong bụng còn có con rồi cơ chứ? Thôi thì cứ tới đâu hay tới đó vậy.
Phó Cảnh Thần thấy Khương Du Mạn kiên định trả lời, nắm tay rũ bên người lại siết chặt lần nữa. Anh ... sẽ tin cô thêm lần nữa. Ngay cả khi trước kia cô thật sự ham mê quyền thế nhà họ Phó, nhưng hiện tại nhà họ Phó, ngay cả nhà mẹ đẻ cô cũng không bằng! Trong hoàn cảnh như thế, cô còn nguyện ý cùng anh xuống nông thôn chịu khổ, sinh hạ đứa bé, sao anh có thể không động lòng?
Nhớ lại bát cháo chưa ăn hết, anh hỏi: "Có đói bụng không?"
"Đói… Ủa?" Khương Du Mạn sờ sờ cái bụng nhô lên, ngạc nhiên nói: "Đứa nhỏ cũng đói bụng rồi, nó vừa đạp em nè."
Trước khi xuyên thư cô vẫn là một cô gái độc thân, thậm chí còn chưa có bạn trai, hoàn toàn không biết cảm giác m.a.n. g t.h.a. i là như thế nào. Lúc này cúi đầu nhìn bụng, cô mới có cảm giác thật sự bên trong là một đứa bé. Cảm giác này thật sự quá kỳ diệu.
Người phụ nữ cúi thấp, lông mi vừa dài vừa cong, tay xoa bụng, khóe miệng còn lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Phó Cảnh Thần nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này, đôi mắt đen lặng lẽ dịu dàng hơn đôi chút, "Vậy thì xuống lầu thôi."
Nói xong, anh quay người mở cửa.
Đang định bước đi, anh thấy một bàn tay đưa ra trước mặt mình.
Anh ngước mắt nhìn Khương Du Mạn, có vẻ hơi khó hiểu.
"Anh dắt tay em." Khương Du Mạn nhìn hắn, nói như thể đương nhiên.
Phó Cảnh Thần dừng lại một chút, hiểu ra là cô muốn làm cho bố mẹ thấy, liền nắm lấy tay cô.
Lúc này, những người còn lại trên bàn ăn đang thất thần dùng cơm. Nghe thấy động tĩnh trên cầu thang, họ nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Khi thấy hai người tay nắm tay bước xuống, mọi người đều ngây người.
Đặc biệt là Phó Hải Đường, tròng mắt cô nàng suýt nữa rớt ra ngoài, "Mẹ ơi, có phải ban ngày ban mặt con đang mơ không?"
"Sao con lại thấy, cái đồ hư hỏng kia cùng anh con dắt tay?"
Mẹ Phó nghe con gái nói vậy, lập tức trừng mắt nhìn cô một cái, "Lớn ngần này rồi, ăn nói thế nghe có được không? Đó là chị dâu con!"
Mẹ Phó giáo huấn xong cô con gái, quay lại nhìn thì trên mặt đã nở một nụ cười rạng rỡ.
Vợ chồng son cùng nhau đi xuống, chứng tỏ hiểu lầm đã được giải tỏa hết ở trên phòng rồi. Nói rõ ràng được là tốt rồi, cả nhà lại có thể yên yên ổn ổn cùng nhau sinh hoạt.
Chuyến xuống nông thôn lần này, tương lai nhà họ Phó mịt mờ không biết ra sao, nhưng con dâu không chấp nhặt hiềm khích trước đây mà chịu đi theo, lại còn sắp sinh cháu đích tôn, cả nhà xem như đã có chỗ dựa tinh thần, có hy vọng rồi. Họ vẫn là một gia đình trọn vẹn.
Bị mẹ ruột trừng mắt, Phó Hải Đường bực bội khẽ hừ một tiếng. Cái người này có một chút nào ra dáng chị dâu ư? Cô theo bản năng mở miệng muốn cãi lại, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy hai người họ đi tới bên cạnh bàn. Đành nuốt lời nói lại vào trong bụng.
Khương Du Mạn bước xuống với vẻ mặt tươi tắn, còn Phó Cảnh Thần, tuy không nhìn ra biểu cảm gì rõ rệt, nhưng khí chất toàn thân đã dịu đi rất nhiều. Thậm chí, anh còn chu đáo kéo ghế cho Khương Du Mạn.
Từng cử chỉ đó, cha mẹ Phó đều thấy rõ cả. Hai vợ chồng già vừa mừng vừa cảm động.
"Hải Đường, còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau vào bếp bưng cháo ra đi." Thấy Khương Du Mạn đã ngồi xuống, mẹ Phó vội vàng quay sang giục cô con gái.
Bà lại quay sang Khương Du Mạn, giải thích: "Hai đứa lên lầu, mẹ sợ cháo nguội nên để trong bếp hâm lại rồi."
"Con cảm ơn mẹ ạ," Khương Du Mạn ngọt ngào đáp, đoạn nhìn sang Hải Đường, "Phiền em nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!