Chương 50: (Vô Đề)

Biết dưới sông có đá không chỉ có mấy người phụ nữ kia, mà cả người nhà họ Phó cũng biết.

Chạy tuốt đằng trước, Phó Cảnh Thần đã nhìn thấy bờ sông.

Từ xa, có thể thấy rõ một đám người đang vây lại một chỗ.

Ngoài người lớn còn có mấy đứa trẻ con.

Trên mặt đất có một vệt nước lớn, nhìn những vết nước đó, thân hình cao lớn, vạm vỡ của anh hơi lảo đảo.

Anh lập tức xông tới mấy bước, gạt đám đông ra, cuối cùng cũng thấy rõ Khương Du Mạn đang nằm ở giữa.

Toàn thân cô ướt sũng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đang ôm n.g.ự. c ho khù khụ và phun nước ra.

Đầu óc anh trống rỗng, vội vàng cởi chiếc áo đang mặc trùm lên người Khương Du Mạn, rồi một tay ôm gọn cô lên, hốc mắt hơi ướt.

"Mạn Mạn, thực xin lỗi, đều là lỗi của anh."

Khoảnh khắc nhìn thấy cô như thế, sự tự trách dày vò bao trùm lấy Phó Cảnh Thần.

Nếu không phải anh không chịu đưa cô lên núi sau, thì đã không xảy ra chuyện như thế này.

Khương Du Mạn đang ôm n.g.ự. c khạc nước, đột nhiên bị Phó Cảnh Thần bế ngang lên.

Cô cảm thấy nước sắp trào ra đến cổ họng lại bị dồn ngược vào trong, khó chịu hít một hơi: "Khụ khụ, anh mau bỏ em xuống, em muốn phun ra."

"Em cứ phun lên người anh này."

Khương Du Mạn vừa tức vừa khó chịu, vươn tay đ.ấ. m vào n.g.ự. c anh: "Em không! Anh làm thế này em khó chịu!"

Phó Cảnh Thần chỉ đành đặt cô xuống, ôm cô vào lòng và để cô ngồi tựa vào người.

"Nôn…" Khương Du Mạn ôm bụng nôn ra vài ngụm nước, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là tám múi cơ bụng rõ nét, đường cong mạnh mẽ của Phó Cảnh Thần.

Nhìn lên trên nữa, là gương mặt lo lắng, đau lòng của anh.

Khương Du Mạn có chút vô lực: "Anh cởi áo làm gì thế?"

Vừa nói cô vừa nhìn sang bên cạnh.

Phó Cảnh Thần nhìn theo ánh mắt cô, lúc này mới phát hiện bên cạnh cũng có một người toàn thân ướt sũng.

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu người nãy giờ chỉ đứng im như phông nền, lên tiếng giải thích: "Là Tư Manh cứu Du Mạn đấy."

Cô ta cũng không ngờ, sau khi mình kêu cứu, lại là Diêu Tư Manh chạy đến đầu tiên, rồi nhảy xuống nước cứu người.

Diêu Tư Manh đang nhìn Phó Cảnh Thần. Thấy anh nhìn qua, vẻ mặt cô ta vừa lẩn tránh vừa không được tự nhiên.

Phó Cảnh Thần khẽ gật đầu với cô ta coi như lời cảm ơn, rồi cúi xuống sờ mái tóc ướt đẫm của Khương Du Mạn.

Diêu Tư Manh ngẩn ngơ nhìn anh, nửa ngày chưa lấy lại được tinh thần.

Đúng lúc này, mẹ Phó cùng mọi người cũng chạy tới.

"Mạn Mạn, có ngã đập vào đâu không con? Có sao không?"

Mẹ Phó vừa đến đã lau nước mắt, đau lòng nắm lấy tay Khương Du Mạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!