Chương 49: (Vô Đề)

Ý thức được mình đang ở bờ sông, Khương Du Mạn vội vàng nhéo c.h.ặ. t t.a. y mình. Trong tình huống bình thường, cô sẽ khôi phục lại rất nhanh.

…Chỉ là cô còn chưa kịp hoàn hồn, đã cảm thấy cẳng chân bị một cú đá văng tới, đầu gối theo bản năng khuỵu xuống—

"Chết tiệt!"

Đến khi Khương Du Mạn kịp nhìn rõ mọi thứ xung quanh lần nữa, thì cô đã nằm gọn dưới sông.

Con sông không sâu lắm, nhưng việc bất ngờ bị ngã xuống vẫn khiến cô lạnh toát cả người, sặc mấy ngụm nước sông.

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội vàng kêu to: "Mau mau tới cứu người! Có người rớt xuống sông rồi!"

Trên bờ, mấy người lớn đang nghỉ ngơi lập tức ngẩng đầu.

Trong đồng, lúc này đang là giờ nghỉ giải lao.

Gia đình họ Phó quây quần bên Phó Cảnh Thần. Nhớ lại chuyện vừa rồi, mẹ Phó hỏi: "Con chọc cho Mạn Mạn giận à?"

Phó Cảnh Thần không phủ nhận.

Mẹ Phó quá hiểu tính nết con trai mình, nhìn thái độ của anh bà liền biết, bà lập tức nóng ruột nói: "Mạn Mạn tốt tính thế kia, theo chúng ta về đây chịu khổ rồi, con còn muốn chọc con bé giận sao?"

"Cô ấy muốn lên núi sau."

"Đi thì đi chứ sao, con đi cùng con bé là được." Mẹ Phó nói.

Dù vụ thu hoạch đang gấp, nhưng vẫn có thể xin nghỉ, dù sao cả nhà cũng đâu phải dựa vào mấy cân công điểm để sống.

"Đường lên núi sau không dễ đi."

Phó Vọng Sơn trừng mắt nhìn con trai: "Con không có tay hay không có chân? Ngày xưa ở trong quân đội còn mang vác cả trăm cân huấn luyện dã ngoại được cơ mà!"

Nghe cha nói xong, Phó Cảnh Thần mím chặt môi.

Dưới đáy mắt anh thoáng hiện vẻ tự trách, hối hận. Khương Du Mạn đi theo gia đình đã chịu đủ mọi vất vả rồi, chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy, anh lẽ ra phải làm thỏa mãn cô mới đúng.

"Lát về, nhớ nói chuyện đàng hoàng với Mạn Mạn."

"Vâng."

Sau khi nghe cả nhà khuyên nhủ, Phó Cảnh Thần đã hạ quyết tâm sẽ đồng ý lời đề nghị của cô.

Vừa lúc đó, giờ giải lao kết thúc. Anh cầm lưỡi hái lên, chuẩn bị quay lại làm việc.

Đúng lúc này, một bóng người hớt hải chạy tới: "Phó Cảnh Thần đâu rồi? Vợ hắn rơi xuống sông rồi!"

Tiếng kêu lớn vang vọng, hầu như tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.

Cả nhà họ Phó cũng nghe rõ mồn một, sắc mặt tái mét đứng bật dậy: "Cô nói gì cơ?"

"Con dâu nhà các người đi ra bờ sông giặt quần áo, chẳng hiểu thế nào lại rơi xuống sông rồi."

Phó Cảnh Thần nghe tin, cả người như rơi vào hầm băng, lập tức quăng lưỡi hái xuống, cất bước chạy như bay về phía bờ sông.

Mạn Mạn… Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!

Lúc này, trong lòng anh vừa nôn nóng vừa hối hận vô cùng. Nếu tối qua anh chịu đáp ứng yêu cầu của cô, đưa cô lên núi sau, có lẽ đã không xảy ra chuyện này!

Đều là lỗi của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!