Chương 39: (Vô Đề)

Các thanh niên tri thức cũng không khỏi ngạc nhiên.

Mới xem xong màn kịch của Khương Du Mạn và Chu Vân, giờ lại được chứng kiến cảnh chị dâu em chồng nhà họ Diêu gây chuyện.

Việc nhà không nên phơi bày ra ngoài.

Con dâu cả và con dâu thứ hai nhà họ Diêu vội vàng làm hòa: "Đều là người một nhà, cãi cọ gì chứ? Bây giờ còn chưa thấy mặt họ đâu, đi thôi, cùng xuống chân núi xem thế nào."

Con dâu thứ ba nhà họ DIêu lau nước mắt, không thèm liếc Diêu Tư Manh một cái nào nữa, bước nhanh về phía chân núi.

Cô ấy đi, những người khác trong nhà họ Diêu cũng lập tức theo sau.

Khương Du Mạn và mọi người cũng đi cùng.

Chỉ có Diêu Tư Manh không đi, cố chấp hỏi người dân vừa tới thông báo: "Người lên núi có ai bị thương không?"

Người dân suy nghĩ một lát: "Trời tối không thấy rõ lắm, chỉ thấy họ kéo lê đồ vật." Cho dù có bị thương, thì cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Hắn còn đang vội vã về gọi thêm người, làm gì có thời gian mà xem xét cẩn thận từng người một?

Nói xong, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi điểm thanh niên tri thức để chuẩn bị đi gọi những người khác!

Chỉ còn lại Diêu Tư Manh thất thần.

Lần này không sai vào đâu được!

Diêu Tư Manh nhớ rõ, đời trước rất nhiều người bị thương, không thể tự mình đi được, chỉ có thể dùng dây thừng kéo người bị thương xuống!

Hắn nói kéo đồ vật, trời lại tối không nhìn rõ, chắc chắn lại là người bị thương rồi.

Cô ta lập tức hối thúc mẹ Diêu đang đứng đó đi mời thầy lang.....

Lúc này, Khương Du Mạn và mọi người đã đi về phía sau núi.

Chưa đến chân núi, từ xa đã thấy một đoàn người đi tới.

Đến gần hơn, Khương Du Mạn đã nhìn thấy ngay Phó Cảnh Thần và Phó Vọng Sơn đi đầu, trên vai họ vác khẩu s.ú.n. g săn.

Phía sau là những người đàn ông khác cùng họ lên núi, ai nấy đều lành lặn, trên mặt rạng ngời nụ cười nhẹ nhõm, phấn khích.

Nhìn về phía sau họ, một chuỗi lợn rừng được buộc dây kéo đi, có lớn có bé. Nhìn sơ qua, chắc cũng phải hơn hai mươi con!

Những người dân đi theo tới, ai đã từng thấy cảnh tượng này bao giờ?

Họ lập tức tròn xoe mắt, dụi đi dụi lại.

Sau khi xác nhận đó không phải là ảo giác, cả đám người lập tức hò reo!

Đây chính là lợn rừng! Đây chính là thịt đấy!

Vợ chồng Diêu Chấn Đông và Diêu Chấn Bắc cũng trợn mắt há hốc mồm. Không phải nói săn lợn rừng rất nguy hiểm sao?

Tại sao trên mặt họ ai cũng hết sức hưng phấn, và không có lấy một người bị thương?

Hơn nữa, nhiều lợn rừng như vậy nằm la liệt trên đất, mỗi người sẽ được chia bao nhiêu thịt đây?

Lúc này, Phó Cảnh Thần đã nhìn thấy Khương Du Mạn. Anh đi nhanh hơn hai bước đến trước mặt cô: "Tối thế này, em còn chạy ra đây làm gì?"

Anh cau mày, rõ ràng là lo lắng cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!